10 giờ đêm, khi các binh lính trong quân khu đã chìm vào giấc ngủ, mọi ánh đèn trong phòng đều tắt, chỉ còn phòng làm việc của Hình Hàn là vẫn sáng.
Anh đang vội hoàn thành bản báo cáo cần nộp vào ngày mai.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh đột ngột đổ chuông. Điều kỳ lạ là màn hình không hiển thị bất kỳ thông tin nào về người gọi—không tên, không số điện thoại, chỉ có nút "Nghe" mà không có tùy chọn từ chối cuộc gọi.
“Điện thoại hỏng rồi à?” Hình Hàn nghi hoặc cầm lên nghe máy:
"Alo, tôi là Hình Hàn."
Từ đầu dây bên kia vang lên những âm thanh rè rè lẫn tạp âm, mãi vài giây sau mới có một giọng nói trầm đục, ngắt quãng vang lên:
“…Diêm… Vương… bảo… ngươi… ba… ngày… nữa… chết… Ai… dám… giữ… mạng… đến… năm… ngày…”
Hình Hàn nhíu mày, nghĩ bụng: Lại là trò lừa đảo vớ vẩn gì đây?
Không nói thêm lời nào, anh lập tức dập máy.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông với tình trạng y hệt, không tên, không số.
Dù có chút bực mình, nhưng Hình Hàn vẫn lo có thể là người thân gặp chuyện gấp nên đành nghe máy lần nữa:"Alo, tôi là Hình Hàn."
Lần này, giọng nói trầm đục kia lại vang lên:"Hình… Hàn… trả… mạng… cho… ta…"
Ánh mắt Hình Hàn tối sầm, nghĩ bụng chắc chắn là kẻ thù nào đó gọi để đe dọa. Anh trầm giọng hỏi: "Ai đó!?"
Đầu dây bên kia trả lời chậm rãi: "Ta… là… Lăng… Dĩ… Nhiên…"
Lăng Dĩ Nhiên?
Hình Hàn phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là cái tên "người chồng trên giấy tờ" của mình. Anh hít sâu, cố kìm nén cơn giận:"Có chuyện gì thì nói thẳng. Nếu còn tiếp tục mấy trò nhảm nhí này, tôi sẽ cúp máy ngay."
Lăng Dĩ Nhiên tiếp tục với giọng nói quái dị:"Ta… tới… lấy… mạng… ngươi…"
Hình Hàn vốn định hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh ta, nhưng nghe đến đây thì hết kiên nhẫn, mặt lạnh tanh, dập máy không do dự. Anh thầm nghĩ: Ngày mai chắc phải mang điện thoại đi sửa thôi.
Vài phút trôi qua, không thấy cuộc gọi nào nữa, Hình Hàn lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Ở bệnh viện, Lăng Dĩ Nhiên tức đến nỗi chửi bới om sòm, làm mấy hồn ma vất vưởng xung quanh sợ xanh mặt không dám lại gần:"Mẹ kiếp! Dám cúp máy của ông? Còn dám cúp tới hai lần? Tưởng mình là Diêm Vương chắc? Đợi đấy, có ngày ông câu luôn hồn của mi!!"
Thi Dịch, vừa câu xong một linh hồn, nghe thấy tiếng chửi bới liền tò mò hỏi:"Ai chọc ngươi vậy?"
Lăng Dĩ Nhiên tức tối đáp:
"Chồng của ta!"
"Hắn làm gì khiến ngươi nổi điên thế?"
Lăng Dĩ Nhiên kể lại sự việc vừa rồi:
"Chẳng phải ta chỉ muốn hẹn gặp để nói chuyện ly hôn thôi sao? Vậy mà hắn dám cúp máy! Đúng là có bệnh!"
Thi Dịch liếc nhìn điện thoại của Lăng Dĩ Nhiên rồi bật cười khanh khách:
"Dĩ Nhiên, ngươi gọi bằng điện thoại của địa phủ à?"
Lăng Dĩ Nhiên gật đầu:
"Đúng vậy, thì sao?"
"Ha ha ha…" Thi Dịch cười đến mức suýt nghẹt thở, "Ngươi không biết à? Điện thoại địa phủ mà gọi lên dương gian, dù ngươi có nói gì thì bên kia cũng chỉ nghe được mấy câu như ‘ta đến lấy mạng ngươi’ thôi!"
Lăng Dĩ Nhiên trợn tròn mắt:
"Nhưng ta từng thấy mấy đại nhân Vô Thường gọi điện mà có vấn đề gì đâu?"
"Đó là do họ pháp lực cao, có thể kiểm soát sự nhiễu loạn giữa âm và dương giới. Bình thường thì không thể gọi điện trực tiếp lên dương gian đâu. Sau này để an ủi đám quỷ nhớ nhà, người ta mới cho phép gọi nhưng cũng kèm theo hạn chế. Thực ra là để tránh dọa chết người sống đấy."
Lăng Dĩ Nhiên vò đầu bứt tai:
"Vậy chắc chồng ta nghĩ ta là kẻ điên rồi."
Thi Dịch lại cười nghiêng ngả: "Ta phát hiện ra ba chữ ‘chồng của ta’ ngươi nói ngày càng trôi chảy nhỉ."
Lăng Dĩ Nhiên đỏ mặt không nói gì. Thật ra anh cũng không muốn gọi như vậy, nhưng nếu nói thẳng tên Hình Hàn, kiểu gì Thi Dịch cũng sẽ tìm tới quấy rối cho xem.
Khi cười chán chê, Thi Dịch hỏi:
"Vậy rốt cuộc ngươi gọi hắn để làm gì?"
"Đương nhiên là để hẹn gặp mặt ký giấy ly hôn chứ sao! Không ly hôn thì sau này ta lấy ai được nữa?"
Thi Dịch nhìn anh như nhìn kẻ ngốc:
“Ngươi bị ngốc à? Đối với người dương gian, hôn nhân của các ngươi là âm hôn. Trong mắt hắn, ngươi chẳng khác nào người đã chết. Giờ ngươi đòi gặp để ly hôn, hắn sẽ nghĩ gì? Hoặc là cho rằng ngươi là kẻ lừa đảo, hoặc nghĩ có kẻ đang đùa cợt hắn. Nếu hắn yếu bóng vía mà tin ngươi là quỷ thật, biết đâu lại bị hù ch.ết đấy!”
Lăng Dĩ Nhiên bực mình:"Ta định dùng thân phận khác để giải quyết vụ này mà."
Thi Dịch gật đầu:"Vậy thì tốt. Nhưng nhớ kỹ, đừng để lộ thân phận quỷ sai trước mặt người thường, không thì sẽ bị xử phạt đấy."
Lăng Dĩ Nhiên gật đầu, liếc nhìn đồng hồ:
"Đến giờ đi câu hồn rồi, đi thôi."
Còn chuyện với Hình Hàn, đành để ngày mai xin nghỉ rồi tìm gặp tiếp vậy.