Nếu là người thường, tuyệt đối không thể nào biến mất vào hư không như vậy.
Nhưng Lăng Dĩ Nhiên không phải người thường, cậu là một quỷ sai của địa phủ. Vì cấp bậc còn thấp nên chỉ phụ trách nhiệm vụ dẫn hồn vào ban đêm. Tuy rằng với tu vi hiện tại, cậu không sợ ánh sáng mặt trời, nhưng nếu phải phơi nắng quá lâu như hôm nay thì cơ thể cũng không chịu nổi, thậm chí có thể ngất xỉu. Nếu ngày nào cũng bị nắng thiêu đốt, cậu sẽ tan biến hoàn toàn. Tuy nhiên, sau khi vượt qua kỳ khảo hạch để thăng chức, tu vi sẽ tiến bộ hơn và chuyện như hôm nay sẽ không còn xảy ra.

Đó cũng là lý do vì sao cậu không để bác sĩ kiểm tra. Nếu để lộ ra sự thật rằng một "người" không có nhịp thở hay mạch đập vẫn có thể hoạt động bình thường, chắc chắn sẽ dọa ch.ết họ.

“Dĩ Nhiên…” Một chàng trai trẻ mặc áo dài đen, viền tay áo và cổ áo thêu hai vòng hoa văn màu vàng kim bay đến bên cạnh cậu. Đó là Thi Dịch, bạn thân của Lăng Dĩ Nhiên, cũng là một quỷ sai cấp hai như cậu. Bộ đồ cậu ta mặc chính là trang phục công tác của quỷ sai.

Hệ thống cấp bậc của quỷ sai chia thành năm cấp: Hắc Bạch Vô Thường và cấp một, hai, ba, bốn. Cấp bốn là thấp nhất, trang phục toàn đen, không có viền vàng. Cấp ba có một vòng hoa văn vàng, cấp hai có hai vòng, cấp một có ba vòng. Cấp cao nhất là Vô Thường, ngoài ba vòng vàng còn có thêm họa tiết thêu bằng chỉ vàng, mỗi người thêu theo sở thích riêng nên không ai giống ai.

Thi Dịch đặt tay lên vai Lăng Dĩ Nhiên, cười lớn:
“Dĩ Nhiên, nghe nói cậu kết hôn rồi hả? Thật không vậy?”

Khóe miệng Lăng Dĩ Nhiên giật giật:
“Sao cậu biết?”

“Là lão Dương, người phụ trách lưu hồ sơ quỷ sai, kể cho tôi. Hôm cậu kết hôn, anh ta nhận được thông báo. Cứ tưởng cậu sẽ nói với tôi chuyện trọng đại này, ai ngờ tôi cũng chẳng hay biết gì. Cậu giỏi thật đấy, coi tôi là bạn thân kiểu gì vậy? Kết hôn mà không thèm nói một tiếng, sợ tôi phải góp tiền mừng à?”

Lăng Dĩ Nhiên trợn mắt:
“Nếu moi được tiền của cậu dễ thế thì tôi đã không bỏ lỡ cơ hội đâu!”

Thi Dịch tức giận:
“Bỏ qua chuyện cậu giấu tôi đi, nhưng nói thật xem, cái tên đàn ông hoang dã mà cậu cưới là ai?”

Lăng Dĩ Nhiên đập tay lên trán:
“Sao cậu biết đó là đàn ông?”

“Cũng là lão Dương nói.”

“Nếu lão Dương biết, vậy anh ta có nói luôn cho cậu biết đối tượng của tôi là người dương gian không?”

“Người dương gian? Cậu kết hôn với người dương gian á? Đây là mấy trò mê tín của gia đình người sống à? Một quỷ sai như cậu mà đi lấy người trần gian thì làm sao sống chung được? Âm dương cách biệt thế cơ mà. Trừ khi cậu đỗ làm Vô Thường để không bị hạn chế, có thể ở lại dương gian mỗi ngày. Mà kể cả thế thì hai người đều là đàn ông, tính sao đây?”

Thi Dịch ngẫm nghĩ rồi nhíu mày:
“Không đúng, cậu gần như ngày nào cũng làm nhiệm vụ với tôi, thời gian đâu quen người dương gian? Với lại địa phủ có quy định rõ ràng, quỷ và người không được yêu nhau. Thân là quỷ sai mà cậu dám phạm luật à? Cậu làm thế nào để địa phủ chấp nhận cuộc hôn nhân này vậy?”

“Cuối cùng cậu cũng hỏi đúng trọng tâm.” Lăng Dĩ Nhiên nghiến răng:
“Tôi còn chẳng biết đối phương là ai nữa cơ. Tự nhiên bị thông báo là mình kết hôn rồi, tôi còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Nên không phải tôi giấu cậu, mà bản thân tôi cũng chẳng biết gì để mà kể.”

“Cậu không biết gì?” Thi Dịch tròn mắt kinh ngạc:
“Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lăng Dĩ Nhiên thở dài:
“Tôi hỏi các Vô Thường đại nhân thì họ bảo có người đã dùng bát tự của tôi để kết âm hôn với người khác.”

Hôm nay cậu tìm Hình Hàn chính là để giải quyết chuyện âm hôn này. Nhưng vì Hình Hàn ở trong quân khu - nơi dương khí nặng nề, mà địa phủ lại có quy định nghiêm ngặt: nếu không có nhiệm vụ đặc biệt hay sự cho phép của quân khu, quỷ sai không được tự tiện ra vào. Cũng không được phép dùng pháp thuật trước mặt người phàm. Nếu không vì tránh nắng, cậu đã chẳng phải mặc bộ đồ hóa trang gấu trúc để đi tìm Hình Hàn.

“Dùng bát tự của cậu để kết âm hôn thì cũng phải được cậu hoặc gia đình đồng ý chứ?”

Lăng Dĩ Nhiên bất lực:
“Người kết hôn giùm tôi là hậu bối trong nhà, lại còn là một thiên sư có pháp lực cao cường. Cụ thể ra sao thì các Vô Thường đại nhân cũng không rõ. Tôi đâu thể vì chút chuyện này mà chạy lên hỏi thẳng Phán Quan hay Diêm Vương được. Người ta bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để ý đến một quỷ sai tép riu như tôi.”

“Nghe cũng có lý.”

“Cho nên chuyện này chỉ đành để lúc rảnh tôi điều tra tiếp.” Lăng Dĩ Nhiên nghiến răng nghiến lợi:
“Đợi tôi tìm ra đứa nào dám bày trò này, việc đầu tiên tôi làm là vào giấc mơ của nó để dạy cho một bài học nhớ đời!”

Thi Dịch cười ha ha:
“Tôi ủng hộ cậu hết mình. Khi nào cần giúp, cứ gọi tôi.”

Lăng Dĩ Nhiên gật đầu:
“Được rồi, không nói nữa. Tôi về nghỉ chút đã, tối nay còn phải đi làm nhiệm vụ.”

Bị nắng phơi suốt cả ngày khiến cậu mệt mỏi, vừa về ký túc xá đã lăn ra ngủ.

Đến 10 giờ tối, Lăng Dĩ Nhiên cùng Thi Dịch rời khỏi địa phủ để thực hiện nhiệm vụ. Lần này, họ phải dẫn hồn của một cụ già sắp hết thọ.

Cụ già nằm thoi thóp trên giường bệnh, xung quanh là con cháu đang chờ tiễn biệt. Dù đã dẫn vô số linh hồn, Lăng Dĩ Nhiên vẫn không quen với cảnh sinh ly tử biệt. Nhìn những người đang khóc nức nở khiến lòng cậu cũng trùng xuống.

Cậu vỗ vai Thi Dịch:
“Cụ ấy còn khoảng năm phút nữa là hết thọ. Cậu chờ ở đây nhé, tôi ra ngoài gọi điện.”

Thi Dịch hỏi:
“Gọi cho ai vậy?”

Lăng Dĩ Nhiên đen mặt:
“Gọi cho chồng tôi.”

Hôm nay chưa nói rõ ràng với Hình Hàn, lại bỏ đi vội vã. Không biết mai có gặp lại không, nên cậu quyết định gọi điện trước để hẹn gặp.

Thi Dịch cười ha ha:
“Ôi trời, cậu đúng là làm tôi cười ch.ết mất!”

May mà những người trong phòng bệnh không nghe, cũng không thấy được họ, nếu không chắc bị dọa sợ đến ch.ết thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play