Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Vì các đội săn dị chủng thường xuyên tiến vào, nên khu vực ngoại vi của khu ô nhiễm số 3 hiếm khi xuất hiện sinh vật nguy hiểm. Phần lớn dị chủng ẩn náu trong các công trình đổ nát hoặc vũng lầy, tránh xa con đường chính để hạn chế nguy cơ đụng độ với con người.

Hơn nữa, hầu hết những sinh vật này đều từng bị bắt sống đưa về viện nghiên cứu để phân tích. Ngoại trừ một số loài đã biến dị đặc biệt, phần lớn không đáng lo ngại.

Vì thế, suốt chặng đường, chiếc xe bọc thép không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, tiến thẳng đến điểm nhiệm vụ.

"Còn không xa nữa." Vu Nhược Tử nhìn vào tuyến đường hệ thống vừa gửi đến, khẽ nói. "Chắc chỉ nửa tiếng là đến nơi."

"Xong nhiệm vụ này, chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ nhỏ."

Dù gì đây cũng mới là nhiệm vụ thứ ba của Huyền Tinh, đội ngũ còn chưa thực sự ăn ý, kinh nghiệm cũng chưa đủ dày dặn. Vì vậy, tổng bộ không thể giao những nhiệm vụ quá khó khăn. Điểm nhiệm vụ lần này đã được tính toán cẩn thận, thậm chí lộ trình cũng được hệ thống lên kế hoạch sẵn.

"Qua suối, tiến vào khu ô nhiễm, đi thẳng một cây số, tới khu vực cây đổ thì rẽ trái, tránh vùng đầm lầy, sau đó vào hầm trú ẩn dưới ‘Siêu Thị’Hân Hân." Tùy Nguyệt Sinh lướt qua bản đồ, chậc lưỡi. "Hướng dẫn chi tiết đến từng bước."

Vu Nhược Tử bật cười. "Cũng phải thôi, từ trường khu này quá hỗn loạn, thiết bị định vị dễ bị nhiễu. Nếu không chỉ dẫn kỹ thế này, chúng ta chắc chắn sẽ lạc đường."

Tống Thần Ái nhíu mày khi thấy điểm đến. "Hầm trú ẩn à?"

"Tại sao thuốc trị liệu tinh thần lại ở một nơi thế này? Tôi cứ nghĩ nó phải nằm trong bệnh viện, ít nhất cũng phải ở khu dược phẩm chứ?"

Quý Thiền cau mày, khuôn mặt non nớt hiện rõ vẻ khó chịu. "Mấy chỗ đó đã bị lục tung từ lâu rồi."

"Nếu có thuốc thì nó đã được mang về tổng bộ từ trước, để lại cho cô đi lấy chắc?"

Tống Thần Ái mở miệng định phản bác, nhưng suy nghĩ mãi không tìm ra lý do hợp lý. Cuối cùng, mặt đỏ bừng, cô ta chỉ có thể bực bội thốt lên: "Ngu ngốc!"

Quý Thiền cũng không chịu thua. "Đồ đầu đất!"

Vu Nhược Tử vội vàng chuyển chủ đề, nói chuyện với cả hai để xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Lương Nhiên chống cằm, lặng lẽ ngồi nghe.

Vừa rồi, cô đã xem kỹ thông tin từ hệ thống, nên hiểu rõ lý do vì sao nhiệm vụ lại được giao ở một hầm trú ẩn.

Chuyện bắt đầu từ tháng trước.

Một đội săn cấp A, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, vô tình làm nổ một khu trung tâm thương mại dưới lòng đất. Khi chui vào bên trong để kiểm tra, họ phát hiện ra một hầm trú ẩn.

Dựa vào những dấu vết còn lại, họ xác nhận đây là nơi cư dân địa phương tự xây dựng để lánh nạn sau khi trăng máu xuất hiện.

Phải biết rằng, khi trăng máu đầu tiên buông xuống, mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, những người bị ánh trăng chiếu rọi gần như không có thời gian phản ứng. Một đêm trôi qua, họ hoặc biến dị hoặc chết sạch.

Nhưng những trăng máu xuất hiện sau đó lại khác...

Sau khi những trăng máu khác xuất hiện, suốt nửa năm đầu, chúng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Lúc ấy, lãnh đạo của nhiều quốc gia đã tổ chức hàng loạt hội nghị để tìm cách đối phó, nhưng sự tồn tại của trăng máu hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại.

Có những quốc gia muốn thăm dò bản chất của chúng. Sau khi tính toán khoảng cách từ mặt đất đến trăng máu, họ phóng đi vô số thiết bị thăm dò. Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều tự hủy giữa không trung, mất hoàn toàn liên lạc.

Cả thế giới chìm trong tuyệt vọng.

Bởi vì họ biết rằng, những trăng máu kia dù treo lơ lửng trên không trung, im lìm bất động, rồi cũng sẽ dần phai màu.

Và khi điều đó xảy ra, nhân loại sẽ lại phải trải qua một đêm tàn sát như lần đầu tiên.

Không còn lối thoát, các nhà lãnh đạo quốc gia sau nhiều cuộc thương nghị đã đưa ra một quyết định—chia đất nước thành sáu khu vực, mỗi khu vực chịu trách nhiệm bảo vệ một vùng trăng máu.

Quân đội được điều động đến đóng quân, không chỉ để bảo vệ thường dân mà quan trọng hơn là bảo vệ lực lượng cốt lõi, những người có thể mang hy vọng cho nhân loại.

Dù có khu vực nào bị xóa sổ, vẫn còn những khu vực khác tồn tại.

Chừng nào trong số họ vẫn còn một nhóm nhỏ sống sót, nhân loại sẽ không hoàn toàn biến mất.

Trăng máu trên khu ô nhiễm số 3 là trăng máu thứ ba phai màu.

Khi ấy, dị chủng liên tục rơi xuống từ bầu trời, nhấn chìm toàn bộ khu vực.

Các nhà nghiên cứu đóng tại đây được quân đội hộ tống di chuyển đến những khu trăng máu khác. Nhưng không phải ai cũng may mắn trốn thoát. Một số đoàn chạy nạn đã bị đàn dị chủng bao vây.

Bị dồn đến đường cùng, họ chỉ còn cách trốn vào những hầm trú ẩn dưới lòng đất.

Những nhà nghiên cứu ấy, khi rút lui, đã mang theo toàn bộ tài liệu và dược phẩm quan trọng nhất của họ. Nhưng giữa lúc hiểm nguy, họ không thể thoát ra, và những thứ quý giá đó cũng bị chôn vùi dưới lớp đất sâu.

Mỗi khu ô nhiễm đều có những câu chuyện bi thương như thế.

Nhưng vì thông tin bị cắt đứt từ lâu, Chủ thành không biết chính xác những nơi trú ẩn đó ở đâu. Họ chỉ có thể dựa vào vận may để tìm kiếm.

Tháng trước, một đội cấp A đã vô tình phát hiện ra một trong những hầm trú ẩn như vậy. Nhưng khi đó, xe bọc thép của họ không còn đủ không gian để chứa dược phẩm, năng lượng cũng gần cạn. Họ chỉ có thể mang đi một ít tài liệu rồi nhanh chóng rút lui.

Những đội cấp A là những người đã hoàn thành hơn hai mươi nhiệm vụ, sở hữu thực lực hàng đầu, am hiểu cách chiến đấu trực diện với dị chủng. Để họ dành thời gian thu thập vật tư là quá phí phạm.

Vì thế, nhiệm vụ này được giao lại cho Huyền Tinh—một đội ngũ mới thành lập, còn non kinh nghiệm.

Họ chỉ cần tìm đúng địa điểm, đưa toàn bộ vật tư trong hầm trú ẩn, đặc biệt là thuốc trị liệu tổn thương tinh thần cấp A, lên xe bọc thép và rời đi.

Nếu thuận lợi, giữa trưa họ có thể hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi khu này.

Mọi người đều biết đây là một nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng, nên không ai cảm thấy quá căng thẳng.

Tùy Nguyệt Sinh bế Chúc Phúc ra khỏi túi, mở một khe hẹp trên cửa sổ xe để nó ngửi không khí xung quanh.

Chú mèo con vểnh tai lên, cái mũi nhỏ liên tục động đậy, hít vào từng luồng không khí như một con chó săn.

Vài phút sau, Chúc Phúc đột nhiên phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, dồn dập.

“Rắc.”

Quý Thiền lập tức lên đạn, cả đội nhanh chóng vào trạng thái cảnh giác.

Nhưng chỉ một lúc sau, Vu Nhược Tử thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ về phía bên trái cách đó 200 mét, nói khẽ:

“Có một con vết nứt nhân ngư.”

“Chỉ có một con, không cần quá căng thẳng.”

Vết nứt nhân ngư chính là mục tiêu trong nhiệm vụ trước của họ. Với Tống Thần Ái, giết hai con bằng rìu cũng không phải chuyện khó. Xét về mức độ nguy hiểm, loại dị chủng này thuộc hàng thấp nhất.

Quý Thiền thả lỏng bả vai: “Nó có lớp vảy quá cứng, phí đạn lắm. Tống Thần Ái, cô xuống xử lý đi.”

Bỏ qua một con dị chủng đồng nghĩa với việc có khả năng để nó phát triển thành kẻ tàn sát nhân loại trong tương lai. Vì vậy, khi đội săn giết hành động, chỉ cần còn sức lực, họ đều sẽ tiêu diệt tất cả những gì nhìn thấy.

Nghe lệnh của Quý Thiền, Tống Thần Ái hừ lạnh một tiếng nhưng không phản đối.

Xe chạy đến gần vị trí mà Vu Nhược Tử chỉ, mọi người đều nhìn thấy con vết nứt nhân ngư kia. Nó không hề giống với hình ảnh những nàng tiên cá kiều diễm trong truyền thuyết. Đầu của nó trọc lốc, nâu sậm, bóng loáng không hề có tóc hay bất kỳ đường nét nào của ngũ quan. Giữa khuôn mặt là một vết rách sâu như miệng của một chiếc bình vỡ, bên trong xếp chi chít những chiếc răng nhỏ li ti.

Phần thân trên của nó dựng thẳng lên, lớp vảy màu vàng nâu dưới ánh sáng phản chiếu một thứ ánh sáng kỳ lạ. Đuôi vây khổng lồ không ngừng lay động, bốn chi to khỏe bám chặt vào mặt đất. Khi phát hiện ra xe bọc thép, nó vừa chậm rãi lùi về phía sau vừa cất tiếng kêu sắc nhọn, như tiếng kim loại cọ xát.

Thi Như giảm tốc độ xe: “Xuống đi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play