Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Mọi thứ sau đó diễn ra rất nhanh.

Phó sở trưởng Viện Nghiên cứu vội vã đến để xác minh tình trạng thị lực của Lương Nhiên, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

Lâm Bách, sau khi tiễn chấp pháp viên đi, hoàn toàn không có chút sợ hãi. Cậu ta bắt đầu cười cợt, giọng điệu đầy giễu cợt: “Vậy là phải đổi người rồi.”

Cậu ta đứng phía sau phó sở trưởng, làm ra vẻ hỗ trợ: “Ngài không biết đấy thôi, công việc của Lương Nhiên vốn đầy vấn đề. Tôi từng tận mắt thấy cô ta thản nhiên đưa tay sờ vào lồng ngực của dị chủng. Với bộ răng sắc nhọn như thế, sớm muộn gì cô ta cũng bị thương, bị ký sinh thôi.” Cậu ta nhún vai, giọng điệu nhẹ bẫng: “Giờ thì đều tốt cho tất cả.”

Phó sở trưởng không chịu nổi nữa, quay đầu quát lớn: “Không biết gì thì câm miệng!”

Giọng ông ta mang theo cơn giận dữ khó kiềm nén, khiến Lâm Bách lập tức cứng người, không dám cử động.

Phó sở trưởng hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, sau đó quay sang hỏi Lương Nhiên, giọng nhẹ nhàng hơn: “Hiện tại mắt cô thế nào?”

Lương Nhiên lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã. “Không tốt lắm.” Cô ngập ngừng rồi nói tiếp, giọng có chút bất lực: “Tôi không còn nhìn rõ tình trạng tái sinh của các mẫu chi thể cụt trong khay nuôi cấy nữa.”

Phó sở trưởng cau mày: “Là vấn đề của thủy tinh thể sao? Tôi có thấu kính, có lẽ sẽ giúp được.”

Cô lại lắc đầu: “Không phải. Trước mắt tôi có quá nhiều tầng sương mù, đôi khi còn biến thành bóng tối. Không phải do thủy tinh thể, mà là dây thần kinh thị giác bị ảnh hưởng…” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, như thể đang dần chấp nhận hiện thực. “Tôi cũng muốn tiếp tục ở lại Viện Nghiên cứu, nhưng tình trạng này thực sự không lạc quan. Không biết nếu tôi nghỉ ngơi một thời gian thì có cải thiện được không.”

Phó sở trưởng không trả lời ngay, ông ta đưa tay lên day trán, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Chấp pháp viên, bác sĩ hay hầu hết các nhân viên trong Viện Nghiên cứu đều không rõ tình hình thực sự, nhưng ông ta thì biết rất rõ.

Giá trị của Lương Nhiên trong Viện Nghiên cứu không tầm thường. Cô từng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của trung tâm đào tạo nhân tài Chủ thành, ba năm trước, khi trở về sau một chấn thương nghiêm trọng, cô càng bộc lộ năng lực phi thường—có thể là do áp lực từ thế giới bên ngoài, hoặc cũng có thể vì chính cô đã thay đổi. Tất cả các phương diện, từ khả năng nghiên cứu đến sự nhạy cảm với khoa học, đều đạt đến một cấp độ hoàn toàn khác.

Trong hai năm gần đây, phần lớn các bài nghiên cứu phân tích dị chủng được Chủ thành ca ngợi đều dựa trên số liệu mà cô cung cấp. Dù Viện Nghiên cứu luôn gán công lao đó cho những nghiên cứu viên có cấp độ gen cao, nhưng điều đó không có nghĩa là những người kia thực sự đủ năng lực để làm ra những nghiên cứu ấy.

Người thực sự có năng lực chính là bản thân Lương Nhiên.

Niềm say mê nghiên cứu khoa học, sự theo đuổi chính xác tuyệt đối đến từng con số, cùng khả năng suy luận táo bạo, những điều đó không thể đến từ một biến dị gen nào cả. Đó là thiên phú, cộng thêm một quá trình nỗ lực không ngừng.

Đôi khi, phó sở trưởng cũng cảm thấy đáng tiếc. Nếu Lương Nhiên là công dân hạng nhất, có lẽ cô đã có cơ hội trở thành người dẫn đầu thế hệ nghiên cứu viên này. Nhưng thực tế thì không có cách nào thay đổi được. Cô chỉ là một công dân hạng ba, một tầng lớp không cần những kẻ quá xuất chúng.

Tuy nhiên, sự việc đã đến nước này, nghĩ ngợi thêm cũng chẳng ích gì. Phó sở trưởng bước ra khỏi phòng thí nghiệm và gọi điện cho bộ phận giám sát.

Ba năm trước, sau khi Lương Nhiên từ khu ô nhiễm trở về, Bộ Giám sát đã chỉ thị ông cử người theo dõi cô sát sao, đảm bảo an toàn tính mạng trong quá trình làm việc tại Viện Nghiên cứu. Khi ấy, ông từng hỏi lý do, đối phương chỉ lạnh lùng trả lời: "Cô ta còn hữu dụng. Chưa biết chừng có thể ẩn giấu chân tướng thực sự về vụ tiêu diệt đội Thần Hi."

Ông ta gọi đến không phải để hỏi về điều đó, mà là để xác nhận kế hoạch tiếp theo dành cho cô.

Với tình trạng hiện tại, cô tạm thời không thể tiếp tục công việc của một nghiên cứu viên. Ít nhất là cho đến khi có thuốc giải thích hợp, cô cũng không thể tự mình cầm dao phẫu thuật.

Vậy nếu cô rời khỏi Viện Nghiên cứu, Bộ Giám sát có còn muốn ông tiếp tục theo dõi cô hay không?

Cuộc gọi kết nối.

Ông ta đi đến cuối hành lang, nơi ánh sáng không chạm tới, vừa nghe điện thoại vừa chậm rãi gật đầu.

Lương Nhiên chống tay lên thành giường, khẽ nghiêng người nhìn qua khe cửa.

Giọng nói quá nhỏ.

Cô nheo mắt, cố gắng đọc khẩu hình.

Từ nhỏ, cô đã được huấn luyện để đối phó với giám sát.

Lương Nhiên xuất thân từ một gia đình cảnh sát, cha mẹ cô đều giữ chức vụ cao, thường xuyên đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm và có không ít kẻ thù.

Vì lo cho sự an toàn của Lương Nhiên, ngay từ nhỏ, cha mẹ cô đã huấn luyện cô trở nên nhạy cảm với các thiết bị theo dõi, dạy cô cách trốn thoát, cách tháo gỡ các loại thiết bị lắp đặt, và thậm chí còn dạy cô cách đọc khẩu hình.

Những kỹ năng này đã không ít lần cứu Lương Nhiên trong thế giới hỗn loạn này, từ việc phát hiện thiết bị theo dõi trong nhà cho đến tình huống hiện tại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play