“Không thể nào…” Chiêm Ngư cố lục lại ký ức suốt 17 năm qua, bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.
Cậu lần đầu nghe đến cái tên “Phó Vân Thanh” là vào năm hai sơ trung, khi cả lớp xôn xao bàn tán về một học sinh đạt quán quân bốn kỳ thi liên tiếp. Sau này, ấn tượng duy nhất về người này chỉ là cảnh anh lên sân khấu nhận thưởng, còn mình thì bị gọi lên kiểm điểm. Hai người gần như chẳng có cơ hội chạm mặt trực tiếp.
Thật lòng mà nói, dù tên này được nhắc đi nhắc lại trước mặt, Chiêm Ngư chưa bao giờ quan tâm Phó Vân Thanh rốt cuộc là ai hay trông như thế nào. Mãi đến lễ chào cờ gần đây, hai người mới lần đầu đối diện nhau thật sự.
Chiêm Ngư tự nhận trí nhớ của mình rất tốt. Ngay cả chuyện lần đầu nghe thấy cái tên này cũng nhớ rõ ràng, không lý nào trước đó từng quen biết mà lại chẳng có chút ấn tượng nào.
“Có khi nào hồi bé cậu ta nhạt nhòa quá?” Chiêm Ngư suy đoán. “Ở cùng trường nhưng không nổi bật gì, nên không nhớ cũng bình thường.”
Cậu không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Lưu Lão Thất bĩu môi: “Hai người từng học chung một lớp đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play