Danh tiếng của Đường Khương ở thôn Tam Thạch coi như bị hủy hoại. Mỗi ngày lúc trời tối đều có người lén lút đến nhà ông ta tạt phân, ông ta chỉ có thể cố gắng chống chọi. Không chỉ không nhận lỗi về mình mà còn vô cùng ganh tị với Miêu Thiết Ngưu.
Trong lần chia lương thực này của thôn Tiểu Phong, tỷ lệ lương thực thô và mịn là tám phần hai. Trẻ con từ mười bốn tuổi trở xuống đều được chia chín mươi cân. Trên mười bốn tuổi thì được tới một trăm tám mươi cân lương thực.
Từng nhà cử người đại diện lãnh về, còn ăn như thế nào thì tự mình quyết định. Dù sao thì đội cũng không có đủ lương thực tiếp tế.
Còn năm, sáu tháng nữa mới đến đợt thu hoạch tiếp theo. Với bao nhiêu đó lương thực thì ăn tiết kiệm một chút, trộn thêm ít rau dại, pha ít nước thì cũng đủ no, thậm chí còn có dư.
Những người ở thôn Tiểu Phong có con gái gả ra ngoài đều lo lắng cho người thân phải chịu khổ, đã nghĩ đến chuyện có nên gửi ít lương thực qua hay không.
Miêu Thiết Ngưu không quan tâm đến mấy chuyện này. Ông chỉ thông báo một tiếng, thời tiết ngày càng kỳ lạ, nạn đói không biết bao giờ mới kết thúc. Lần sau không biết sẽ thu hoạch được bao nhiêu lương thực, có đủ ăn hay không thì vẫn không ai biết.
Cần suy nghĩ thật kỹ, nếu đã đem lương thực ra ngoài, sau này có thiếu ăn thì tuyệt đối đừng đến tìm ông.
Ông chỉ có bấy nhiêu sức lực. Bây giờ có thể bảo đảm cho người trong thôn không chết đói dưới hoàn cảnh này đã là may mắn trời cho rồi.
Còn những thôn khác, ông cũng đã tận tâm nhắc nhở, làm điều nên làm. Dù kết quả có như thế nào thì ít ra ông cũng không hề thẹn với lương tâm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT