Một bức là Tiêu Tòng Diễn viết, một bức kia là Cố Hướng Vũ viết. Mặc dù người nhận thư đều là Cố An An, nhưng Cố An An biết người anh hai thấy sắc quên em gái đó của mình chắc chắn không phải viết cho cô, chín mươi phần trăm là viết cho Lâm Nguyệt Lượng.
Là một người phụ nữ cũng được bạn trai quan tâm, nên cô tỏ vẻ mình không hề ghen tị chút nào.
"Meo-"
Trọng Trọng yêu nhất người mẹ ngày đó đã mang nó từ nơi hoang dã về nhà, vừa nhìn thấy Cố An An là nó không muốn làm đệm lót cho Thúy Hoa nữa, cũng không chịu giúp liếm lông cho Hắc Bàn, kêu meo meo muốn được ôm. Hai bàn chân nhỏ đang cào vào chân Cố An An, muốn trèo lên.
Cố An An và Lâm Nguyệt Lượng cởi giày ngồi lên trên giường, nhìn tiểu yêu tinh phiền phức đó lấp tức tóm lấy nó nhét vào cổ áo khoác, mèo con cào lấy ngực áo len, lập tức yên phận không còn quấy phá.
"An Vũ nói anh ấy và anh Diễn phải đến thủ đô chấp hành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, bọn họ có thể nghỉ phép ngắn ngày, đến lúc đó có thể ở lại thủ đô một thời gian."
Lâm Nguyệt Lượng không bị mèo quấy rối nên nhanh chóng mở lá thư ra cẩn thận đọc, khi nhìn thấy đoạn đó, cô ngạc nhiên mừng rỡ nói với Cố An An.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT