Cố An An có hơi đau lòng khi nghĩ tới một nhát cắt đã làm hỏng miếng vải này. Cô nghĩ lúc xử lý miếng vải kia không thể thô lỗ như vậy nữa. Vẫn nên trải miếng vải ra rồi mới cắt đàng hoàng. Nếu vậy thì không chừng còn có thể làm thêm mấy miếng đệm nhỏ cho Hắc Bàn và Hắc Nữu.
"Phần bông này không dùng được nữa, đều đã xơ cứng hết rồi. Trước tiên con cứ làm lớp ngoài trước đi, đợi về nhà rồi nhờ bà nội lấy bông mới để nhét vào, như vậy thì khi ngủ mới thoải mái."
Cố Kiến Nghiệp nhìn số bông rơi ra khỏi miếng vải. Chăn bông trong nhà ngủ mấy năm nay cũng không đến mức này, xem ra miếng đệm này đã rất nhiều năm rồi. Mà sau thời gian dài như vậy chủ của nó cũng không hề tháo ra để xem lớp bông bên trong.
Cũng đúng, nếu không muốn cất đồ trang sức thì ai mà nghĩ tới chuyện đổi lớp bông bên trong. Xem ra chủ cũ của cái hộp trang sức này vốn dĩ sinh ra một gia đình giàu có, nhưng bây giờ chắc đã xuống dốc.
Cố An An nghĩ đến bà lão bán hộp trang sức hôm nay. Nhìn khí chất của bà ấy không hề giống nông dân bình thường. Nhưng qua cách ăn mặc và cử chỉ miễn cưỡng khi bán hộp trang sức thì có lẽ hiện tại cuộc sống của bà cũng không mấy dư dả.
Nhưng trong ánh mắt của bà lão cũng không hiện lên sự bất mãn với cuộc sống cô đơn mà ngược lại còn rất bình thản, dường như không có ý kiến gì với cuộc sống hiện tại.
Dù quần áo bà đang mặc trên người không được xem là tốt nhưng lại sạch sẽ gọn gàng. Tóc cũng được chải cẩn thận, trong móng tay không hề có một chút bùn đất nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT