Ngày xưa Miêu Thiết Ngưu ngại phiền toái, thường một tuần sẽ cho người đi lấy một lần. Có đôi khi công việc nhiều, có thể hai ba tuần cũng không để ý tới chuyện này.
Nhưng mấy ngày nay, ông dường như mỗi ngày đều là tự mình qua đó, hôm nào ông cũng mang về một tờ báo. Nó bị ông lật qua lật lại đến mức nhàu nát cũng không thấy ảnh chụp của mình hay hai con chim kia. Nội dung tờ báo ông cũng xem qua, không hề thấy một bài đăng nào.
Một thời gian sau, Miêu Thiết Ngưu cũng có chút chán nản, chẳng lẽ là mấy anh trong tòa soạn báo chê lời ông nói ngày đó không hay, nên dứt khoát không đăng bài lên?
Nhưng ông cũng lỡ nói mạnh miệng rồi, toàn bộ đội sản xuất, thậm chí là toàn bộ công xã đều đã nghe nói chuyện này. Ông mỗi ngày đi lấy báo đều bị mấy đồng chí trong công xã hỏi. Nếu thật sự không được đăng lên sẽ cực kỳ mất mặt.
"Tôi thấy bài này không chắc sẽ được đăng lên báo đâu. Tòa soạn báo mỗi ngày đều phỏng vấn nhiều nội dung như vậy, hai con chim của nhà họ Cố cũng không có gì hiếm lạ, còn không bằng phỏng vấn công việc hằng ngày của nông dân chúng ta, cái này còn có ý nghĩa hơn."
Triệu Thanh Sơn ngồi cách đó không xa, tay ông ta bưng một cái chén nhỏ. Vương Tam ngồi bên cạnh ông ta bỗng nhiên lên tiếng. Nói xong còn lấy lòng nhìn thoáng qua Triệu Thanh Sơn.
Cũng không biết Triệu Thanh Sơn này cho Vương Tam ăn bùa mê thuốc lú gì mà tên kia lại trung thành với ông ta như vậy. Rõ ràng với tình hình hiện tại của thôn Tiểu Phong, đội phó Triệu Thanh Sơn này đã không còn tiếng nói gì nữa. Vương Tam kia vẫn trung thành và tận tâm với Triệu Thanh Sơn, luôn tìm cơ hội châm chọc Miêu Thiết Ngưu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play