“Tên móc túi?”

   Đoạn Chước lướt mắt qua Quý Miên, nhận ra cậu ta dù bị đánh đến bầm dập vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Hắn chẳng buồn bận tâm, chỉ nghiêng đầu giục tóc đỏ:

Đi nhanh.”

   Sắc mặt hắn không thay đổi, nhưng tóc đỏ hiểu rõ—hắn mà khiến Đoạn Chước mất kiên nhẫn thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Vì thế, gã lập tức buông tay, vứt Quý Miên sang một bên.

   Quý Miên đột ngột mất đi điểm tựa, cả người “phịch” một tiếng ngã sấp xuống đất.

【Chúc mừng, lại phí công vô ích.】 Hệ thống lạnh lùng lên tiếng.

Quý Miên hoang mang hỏi: Cái gì?

【Cậu muốn bám theo nữ chính làm em trai, đúng không? Người trước mặt cậu chính là ‘Đại ca’ Đoạn Chước.】

  Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế? Quý Miên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đến mức quên cả đau đớn trên người.

Thật sao? Vậy thì tốt quá…】

【Tốt cái đầu cậu!】

  Giọng điệu hệ thống đột nhiên thay đổi, khiến Quý Miên đờ người.

  “Sao vậy?”

【Tên tóc đỏ này là thuộc hạ của Đoạn Chước. Cậu dám trộm đồ của hắn, chẳng khác nào đắc tội với Đoạn Chước. Đừng nói đến chuyện theo hắn, chỉ cần hắn không tìm cậu tính sổ là may rồi!】

  Quý Miên ấm ức: Vậy sao ngươi không nói sớm?”

  Hệ thống im lặng một lát, rồi hừ lạnh, không thèm trả lời. Quý Miên lập tức hiểu ra: hóa ra hệ thống cũng không phải toàn năng.

Cậu không thể mãi dựa vào hệ thống được, vì đôi khi nó cũng vô dụng chẳng khác gì cậu.

 Nhưng…

 Quý Miên nhận ra, nếu hôm nay không bám chặt lấy Đoạn Chước, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

 Bây giờ, cậu vẫn có thể mặt đối mặt với Đoạn Chước. Nhưng đến ngày mai, muốn tìm gặp hắn chắc chắn phải qua tay thuộc hạ của hắn, mà kẻ đầu tiên cậu đụng phải có lẽ sẽ là tên tóc đỏ kia.

  Hai người đã có mâu thuẫn, gã tuyệt đối sẽ không để cậu có cơ hội tiếp cận Đoạn Chước.

 Lúc này, tóc đỏ đã mua bánh xong, tiện tay ném một tờ tiền xuống quầy rồi xách bánh đi thẳng.

 “Đại ca, mua xong rồi.

 Đoạn Chước không đáp, xoay người bước đi.

 Đột nhiên, một lực kéo nhẹ giữ chặt lấy chân hắn. Chỉ cần hơi dùng sức là có thể đá văng đi.

  Đoạn Chước cúi đầu nhìn xuống, thấy Quý Miên nằm bò trên đất. Định giơ chân đá cậu ra, nhưng—

  “…… Ca.”

  Quý Miên run rẩy siết chặt lấy ống quần hắn, giọng khàn khàn. 

  Cậu vốn định gọi “Đại ca” như tóc đỏ, nhưng lại cảm thấy xưng hô này đặt trên người Đoạn Chước có chút không hợp. Dù sao hắn cũng còn trẻ.

  Do dự một chút, từ “Đại ca” liền biến thành Ca.”

Hả?”

Tóc đỏ trợn mắt, lập tức giơ chân đạp lên tay Quý Miên.

 Nhưng Quý Miên không buông ra, cậu bám chặt lấy Đoạn Chước, như thể đang nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

 “…… Ca, tôi muốn đi theo ngài.

  Vì quá đau, giọng nói của hắn thấp khàn, còn mang theo chút cầu xin.

 Tóc đỏ cười nhạo: Ngươi nghĩ ai cũng có thể theo đại ca sao?”

  Quý Miên không để ý, chỉ tiếp tục van nài: Ca, cho tôi đi theo ngài đi.

  Đoạn Chước nhìn xuống, không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối.

 Hắn chỉ thản nhiên hỏi: Ngươi biết làm gì?”

 Quý Miên nghẹn lời.

  Cậu vắt óc nghĩ thật lâu, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ lại chẳng có kỹ năng nào đáng giá cả.

 Cuối cùng, cậu ấp úng đáp: “…… Tôi chỉ biết trộm đồ.”

  Đoạn Chước nhấc chân đá tay cậu ra, phun ra một chữ: .” 
 { rùi a sẽ phải húi hận } câu này edit nói nha

 Quý Miên quỳ rạp trên đất, ngơ ngác nghĩ: Được rồi, tôi dơ, tôi xấu xa.

 Một lát sau, cậu hoàn hồn, nhưng Đoạn Chước và tóc đỏ đã đi xa.

  Xong rồi, nếu họ thật sự đi mất, nhiệm vụ của cậu cũng xem như thất bại.

 Nghĩ đến đây, Quý Miên không biết lấy đâu ra sức lực, lảo đảo bò dậy!

 Gương mặt đau nhức, xương sườn đau như dao cắt. Có lẽ đã gãy hai ba khúc rồi. Hơn nữa, cả người cậu đều là máu và bụi bẩn, thực sự rất dơ.

  Mắt cậu cay xè, suýt chút nữa thì bật khóc. Nhưng Quý Miên cắn răng chịu đựng, ép bản thân không được rơi nước mắt—quá nhục nhã.

  Cậu khập khiễng chạy theo hướng Đoạn Chước rời đi.

  Eo cậu không đứng thẳng nổi, nhưng cậu vẫn cắn răng đi về phía trước.

  Đoạn Chước tất nhiên biết phía sau có người bám theo, nhưng hắn chẳng bận tâm.

 Đi vài trăm mét, hắn dừng lại bên một chiếc Volkswagen cũ màu xám.

  Rút chìa khóa ra mở cửa, hắn tiện tay ném chìa khóa cho tóc đỏ, rồi ngồi vào ghế phụ lái, đóng cửa lại.

 Tóc đỏ chui vào ghế lái, nhưng đúng lúc này— 

Quý Miên đột nhiên lao tới, nhảy lên bám chặt vào đuôi xe!

 Tóc đỏ sững sờ: Đại ca, tiểu tử này không muốn sống nữa?”

  Đoạn Chước lười biếng liếc qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt ừ một tiếng.

 Thấy hắn không nói gì, tóc đỏ cũng không dám tự ý dừng xe, chỉ giảm tốc độ để tránh xảy ra tai nạn.

  Mười phút sau, xe đã chạy được gần năm cây số, Quý Miên vẫn bám chặt như con đỉa, không chịu buông tay.

 Đột nhiên, tóc đỏ nhớ ra một chuyện, sợ hãi hét lên: Đại ca! Tiểu tử này bám xe ta, có khi nào khấu trừ tiền lương của ta không?!”

{ đoạn này mình cũng ko biết lí giải kiểu gì nữa }
  
Đoạn Chước nhướn mày: À.” 

Tóc đỏ: ……

 Có ai quan tâm xem hắn sống hay chết không vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play