Quý Miên giả vờ lơ đãng đứng dậy, chậm rãi băng qua đường, tiến đến gần thanh niên tóc đỏ.

Chỉ mất chưa đầy hai phút, cậu đã bước đến phía sau hắn, hòà vào dòng người qua lại.

Nguyên chủ là một tay móc túi dày dạn kinh nghiệm, và khi trở thành "Quý Miên", cậu cũng kế thừa kỹ năng đó.

Thanh niên tóc đỏ đang đi về phía mặt trời lặn, bóng lưng ngắn ngủn của hắn bị kéo dài trên mặt đường.

Còn bóng dáng Quý Miên cũng đồng thời trải dài phía sau hắn.

Cậu bình ổn nhịp thở, bước chân nhẹ như mèo, đi lại vẫn phải giả bộ tự nhiên, để tránh bị người qua đường nghi ngờ.

Thông qua khe hở nhỏ của chiếc túi da trên vai tóc đỏ, Quý Miên thoáng nhìn thấy bên trong-một chiếc ví da màu đen.

Dù chỉ lộ ra một góc, cậu vẫn có thể khẳng định đó chính là ví tiền.

Đợi thanh niên tóc đỏ bước vào một quán bánh bao, Quý Miên cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Mùi bánh thơm lừng lập tức xộc thẳng vào mũi, hương vị béo ngậy của thịt khiến cậu thoáng hoa mắt.

Phía trước có vài người đang xếp hàng, thanh niên tóc đỏ đứng cuối hàng, giọng nói oang oang:

"Lão bản! Cho hai cái bánh nhân thịt Hương Hà! Đóng gói riêng!"

Bên trong vang lên giọng một người phụ nữ:

"Được rồi!"

Quý Miên chớp mắt:

Bánh nhân thịt Hương Hà... nghe có vẻ ngon, chắc sẽ ngon hơn trứng gà với rau chân vịt của Oden—

[Lơ mơ cái gì! Mau ra tay!]

Hệ thống quát.

Quý Miên giật mình, hít sâu một hơi, tiến lên một bước.

Bàn tay phải cậu lặng lẽ lướt qua chiếc túi da, kéo khóá xuống một khe hở dài chừng mười centimet.

Tay cậu nghiêng sang một góc vừa phải, xuyên qua khe hở, thuần thục mò vào trong mà không hề chạm vào túi.

Đầu ngón tay vừa chạm đến mép ví, động tác của Quý Miên vô cùng nhẹ nhàng.

Hai ngón tay kẹp chặt, ví da rơi vào lòng bàn tay cậu mà không phát ra một tiếng động nào.

Tất cả đều hoàn mỹ.

Chỉ có một điều ngoài dự đoán - quá dày!

Lúc này, trong tay Quý Miên là một xấp tiền cực kỳ dày.

Nếu đây là ví của chính cậu, có lẽ cậu sẽ cảm thấy an tâm. Nhưng khi nó thuộc về người khác, cậu chỉ cảm thấy kinh hãi.

Quá nhiều rồi!

Cậu chỉ định lấy một ít tiền đi xe, không ngờ lại vớ phải cả gia tài.

Quý Miên bất an tột độ.

Có thể lùi bước không?

[Lùi cái gì mà lùi! ]Hệ thống tức đến nghiến răng. [Tên móc túi nào lại chê tiền nhiều?]

(Nhưng nếu hắn không có tiền trả thì sao ?)

[Liên quan gì đến cậu?!] Hệ thống gần như phát điên.

Rồi đột nhiên, nó buột miệng:

[Nếu cậu đã lo vậy, sao không nghĩ thử —nhỡ đâu đây là tiền cứu mạng mẹ già bệnh nặng của hắn thì sao?]

Câu nói vô tình của hệ thống khiến sắc mặt Quý Miên thay đổi.

Không phải là không có khả năng.

Bàn tay cậu run lên.

Cậu thế mà lại trôm tiền cứu mạng của người ta?!

Một kẻ móc túi phải có tay nghề vững vàng nhất. Chỉ cần tay run lên, đối tượng bị móc túi sẽ ngay lập tức nhận ra.

Và đúng như dự đoán, ví tiền trong tay Quý Miên hơi trượt xuống, va nhẹ vào mặt trong của túi da.

Một rung động rất nhỏ -

Nhưng thanh niên tóc đỏ quay phắt đầu lại.

"Thằng nhãi con, mày làm cái gì đấy?!"

Giọng hắn vang như sấm ngay bên tai Quý Miên.

Màng nhĩ cậu tê rần.

[Xong đời…] Hệ thống thở dài.

Làm sao lại xui xẻo gặp phải cái nhiệm vụ giả này chứ?

Vừa chán nản vì Quý Miên, hệ thống vừa tự trách bản thân:

Mình rảnh rỗi lắm hay sao mà đi buột miệng nói ra cái giả thuyết đó?!

Thanh niên tóc đỏ nheo mắt lại.

"Mày dám trộm đồ của ông?"
“ Tôi… “

Quý Miên mở miệng, nhưng nói không ra lời.

Bởi vì...

Bàn tay cậu vẫn còn trong túi của người ta.

Lão bản quán bánh nghe thấy động tĩnh, đi ra từ trong bếp. Nhìn thấy Quý Miên, bà lập tức nhíu mày:

"A, lại là nhóc này à?!"

"Gì chứ, là kẻ tái phạm sao?"

Thanh niên tóc đả bật cười, bàn tay siết chặt cổ tay của Quý Miên.

Lực của hắn mạnh đến mức khiến cậu đau điếng, muốn giãy ra cũng không thể.

Lúc này, Quý Miên mới để ý— trên mặt người này có một vết sẹo dài.

Thoạt nhìn, hắn không phải người dễ chọc.

"Xin lỗi."

Quý Miên bỏ cuộc, không cố rút tay ra nữa.

"Ngài định giao tôi cho cảnh sát sao?"

Tóc đỏ nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên vì cậu vẫn còn bình tĩnh như vậy.

"Cảnh sát?"

Hắn nhếch môi cười.

"Ông đây thích tự giải quyết."

Cậu lại bị đánh.

Hắn ra tay nặng hơn cả lần trước.

Mỗi cú đấm đều giáng mạnh vào người Quý Miên, đặc biệt là những chỗ vết thương cũ, khiến cậu đau đến mức không thể kêu lên nổi.

Hệ thống cũng không nỡ nhìn, nhịn không được mà trách móc.

[ Tôi đã bảo rồi, thiện tâm không có kết cục tốt! Lần sau ra tay quyết đoán hơn đi! ]

Quý Miên bị đánh vẫn cố đáp lại:

(Nhưng ngươi nói đó là tiền cứu mạng mà...)

[...... Là tôi sai.]

Lần sau không đùa kiểu này nữa.

Hệ thống khắc sâu bài học này vào tâm trí.

Ngay khi thanh niên tóc đỏ sắp giáng thêm một cú đấm—

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngắt ngang hắn:

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Là giọng của một người đàn ông, trầm thấp, xen lẫn chút lười nhác, nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Thanh niên tóc đỏ ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đến, bàn tay hắn đang nắm cổ áo Quý Miên lập tức chậm lại.

Hắn đứng thẳng người, nghiêm túc hẳn :

"Đại ca, sao anh lại xuống đây?"

Đại ca...

Từ khi bước vào thế giới này, hai từ quan trọng nhất trong đầu Quý Miên là: 

“Đại ca” 

"Đại tỷ"

Cậu muốn ngẩng đầu xem thử vị "đại ca" này trông như thế nào.

Nhưng không làm được.

Chỉ nghe thấy giọng điệu lười nhác của đối phương vang lên:

"Bảo ngươi đi mua đồ ăn, thế nào lại chạy ra ngoài đánh người rồi?"

Thanh niên tóc đỏ bật cười, như thể gặp phải chuyện thú vị:

"Ra ngoài mua bánh, ai ngờ lại đụng phải một tên móc túi."

Hắn đột nhiên túm tóc Quý Miên, kéo cậu đến trước mặt người kia.

Bị tóc đỏ xách lên, Quý Miên chỉ có thể ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ rơi vào một gương mặt.

Vừa vặn chạm vào một đôi mắt đen thẳm, ẩn dưới hàng mi dài như mực đêm, lạnh lẽo.

Nga...

Hoá ra "đại ca" rất đẹp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play