Trần Nga nhớ lại những gì Vương Ngọc Thanh dạy, đáng tiếc quên mất gần hết, nhưng có một câu nhớ rất rõ, bà trừng mắt nhìn lại, giọng còn to hơn Lâm Mỹ Lệ: "Mày là trà xanh, thánh mẫu, tâm cơ, hoa sen."
Lâm Mỹ Lệ: "..."
Những từ mới lạ này khiến bà ta nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng mà, bà ta nói xấu người khác không phải như mấy bà già chỉ dựa vào chửi tục, mà là dựa vào chiến thuật tâm lý.
Bà ta kéo dài giọng điệu, từ tốn nói: "Tôi nói bà nghe, bà có cái giọng này, thì về nhà cãi nhau với đứa con dâu tiểu tiện lên đầu mình đấy.”
"Nhưng mà bà cũng cãi không lại nó đâu, vì con trai bà lúc nào cũng đứng về phía vợ, chẳng coi bà ra gì."
"Nếu tôi là bà thì tôi tủi thân chết mất, một mình làm góa phụ nuôi con trai con gái lớn khôn, con gái không nghe lời nhất quyết phải lấy thằng què ở đội bên cạnh, con trai thì lại là thằng sợ vợ, bà nói xem, chạy ra ngoài lo chuyện bao đồng làm gì? Không sợ về nhà lại bị con dâu mắng cho một trận à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT