“Đúng vậy, không thì sao?” Thịnh Ngọc Châu khẳng định, thấy Lục Dữ không nhận, còn tưởng rằng Lục Dữ đã phát hiện ra ý đồ của mình, cô mạnh mẽ nhét hai xiên thịt thỏ kia vào tay Lục Dữ.
Lúc định bảo anh ăn đi, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu nhớ ra trong nhà Lục Dữ còn một người bạn nhỏ: “Hay là, mang chút về cho em trai anh ăn cùng? Chúng ta ăn mảnh như vậy không tốt lắm.”
Thấy Thịnh Ngọc Châu quan tâm tới em trai mình, Lục Dữ lại dùng ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Thịnh Ngọc Châu thêm vài lần.
“Mau ăn đi…… Ừm, có cần giấu vào sọt không? Lát nữa anh định mang về nhà thế nào? Lỡ bị người ta phát hiện ra thì phải làm sao? Thơm quá…” Tuy rằng không bỏ gia vị gì vào, nhưng vẫn rất thơm ngon.
Ừm… Có lẽ là vì vừa rồi trên đường qua bên này, cô hái được mấy quả ớt dại, vừa cay lại vừa thơm.
“Lục Dữ, tay nghề của anh quá tuyệt vời! Ngày nào cũng được ăn thì tốt biết mấy…” Sau khi gặm hai miếng, Thịnh Ngọc Châu không nhịn được mở miệng cảm khái, sau dó đột nhiên lại chuyển sang bi thương. Bây giờ nguyện vọng của cô càng ngày càng nhỏ rồi, chỉ cần mỗi ngày đều có thịt ăn, đã thỏa mãn… Hu hu hu…
Còn Lục Dữ, khi nghe câu cảm khái này của Thịnh Ngọc Châu, tầm mắt anh vô thức nhìn về phía hai xiên thịt thỏ trong tay mình, trầm mặc vài giây, môi mím lại, không biết đang nghĩ gì.
Anh không nói chuyện, cứ lặng lặng như vậy chờ Thịnh Ngọc Châu ăn xong, sau đó dọn dẹp sạch sẽ, rồi dùng dây cỏ cột số củi anh vừa nhặt được lại với nhau, cho Thịnh Ngọc Châu mang về.
Thịnh Ngọc Châu xách bó củi theo, đến ngã rẽ về khu tập thể thanh niên trí thức, cô đứng lại vẫy tay chào Lục Dữ, bước chân nhẹ nhàng thảnh thơi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play