Không quan tâm người trong khu tập thể nghĩ thế nào, ngoài ba tháng đầu mang thai bị nôn nghén ra, giai đoạn sau, Thịnh Ngọc Châu rất khỏe mạnh. Hiện tại nhiệm vụ hộ tống cô của Lục Thu Hạo cũng đã giao lại cho Lục Dữ rồi.
Cuộc sống coi như thư thái, muốn ăn gì thì ăn cái đó, cũng không làm thêm gì nữa, một lòng học tập và dưỡng thai.
Đối với chuyện này, trong trường học không hề có tiếng nghị luận. Bởi vì trong thời đại này, có không ít thanh niên trí thức xuống nông thôn đã lập gia đình, thi vào đại học, có con, là chuyện rất bình thường.
Tới mùa đông, Thịnh Ngọc Châu mặc quần áo thật dày, tay đỡ bụng, chậm rãi đi dạo trên bãi cỏ dưới khuôn viên bệnh viện, cảm nhận gió lạnh bên ngoài.
Lục Dữ đi bên cạnh, đỡ tay Thịnh Ngọc Châu, nhẹ nhàng dỗ dành. Anh không dám để Thịnh Ngọc Châu ở bên ngoài quá lâu, sau khi về phòng bệnh, cởi áo khoác dày nặng ra, lại bưng tới cho cô một bát canh gà nóng hổi.
Bởi vì sắp sinh, nên thi thoảng xoa bụng Thịnh Ngọc Châu còn có thể cảm nhận được đứa trẻ cử động bên dưới, giống như đang chào hỏi anh vậy. Lục Dữ cảm nhận được, lập tức nở nụ cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT