Sau khi cúp điện thoại, đương nhiên Thịnh Ngọc Châu không biết cha mẹ ở thủ đô xa xôi suy nghĩ thế nào rồi, nói chuyện với cha già xong, cô với Lục Dữ lại tới bến xe, bắt xe về thị trấn. Không biết hôm nay anh hai Trần có lái máy kéo hay không, nếu không bọn họ lại phải đi bộ về nhà.
Riêng Lục Dữ thì anh rất vui vì biết Thịnh Ngọc Châu có thể ở lại thêm mấy ngày. Trên đường về nhà, Thịnh Ngọc Châu lại say xe, chỉ có thể chôn đầu trong lòng Lục Dữ, bịt kín mũi về đến thị trấn, may mà máy kéo vẫn chưa về, bắt cô đi bộ chắc chân cô què mất.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng đồng chí Thịnh Ngọc Châu sẽ về thành phố trước năm mới, bởi mấy thanh niên trí thức trong khu tập thể thi đỗ đại học kia đã rời thôn từ lâu rồi, dáng vẻ gấp không chờ nổi của bọn họ thể hiện rõ vĩnh viễn sẽ không quay trở lại.
Nhưng mà chờ nữa chờ mãi, đến cuối năm mổ heo chia thịt heo rồi, chỉ còn một hai hôm nữa là đến tết, Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa đi, cuối cùng cũng có người cảm thấy hình như không thích hợp lắm.
Lý Yến còn cố ý tới tìm Thịnh Ngọc Châu, sợ Thịnh Ngọc Châu ngu ngốc muốn ở lại nông thôn: “Ngọc Châu, sao cô vẫn chưa về thành phố? Có phải Lục Dữ không cho cô về không?”
Thịnh Ngọc Châu nghe xong còn kinh ngạc nhìn Lý Yến: “Đương nhiên là không phải rồi, sao cô lại nghĩ vậy? Tôi chỉ về muộn mấy hôm thôi.” Thịnh Ngọc Châu lắc đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng, giống như hoàn toàn không bối rối trước tình huống hiện tại.
Lý Yến trợn tròn mắt, quan sát Thịnh Ngọc Châu từ trên xuống dưới một phen, phát hiện là Thịnh Ngọc Châu thật không phải hàng thay thế, thái độ còn không miễn cưỡng chút nào, Lý Yến mới kinh ngạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play