Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ vào phòng mua vé, hai người mới phát hiện ra vé xe mấy ngày gần tết đều bán hết rồi. Thật ra vẫn còn mấy tờ vé đứng của tàu hỏa tuyến đường dài, nhưng sao Lục Dữ nỡ để Thịnh Ngọc Châu chịu khổ như vậy, nếu không phải nơi này cách thủ đô quá xa, anh còn muốn tự lái máy kéo đưa cô về nhà đó.
Thịnh Ngọc Châu nói, mùi xe khách vừa rồi quá hôi, quá khó ngửi…
“Khi nào có vé ngồi?” Lục Dữ quan tâm nhất là điểm này, từ đây đến thủ đô đại khái phải ngồi tàu hỏa rất rất lâu… Vừa mới hỏi xong, anh lại mở miệng hỏi tiếp: “Từ đây đến thủ đô phải mất đại khái bao lâu?”
“Mất khoảng một ngày.” Nhìn thấy người hỏi là một anh chàng đẹp trai, thái độ của cô gái bán vé vô cùng hòa nhã, còn cười rất tươi.
“Nếu mua vé ngồi, thì có từ ngày ba mươi.” Cô gái bán vé xem xét một lát, sau đó bổ sung:
“Mùng hai đến mùng bốn đầu năm đã hết vé.”
Nghe thấy lời này của nhân viên bán vé, Thịnh Ngọc Châu trầm mặc vài giây. Lục Dữ quay đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, dò hỏi: “Mua vé mùng năm nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play