Tuy rằng sau một khoảng thời gian xuống nông thôn Lê Thừa Du đã đen đi nhiều vì phơi nắng, nhưng vốn dĩ vẻ ngoài của anh ta không tệ, hơn nữa còn biết ăn nói, biết dỗ dành con gái, rất nhanh Trần Kim Phượng đã ở bên anh ta.
Lê Thừa Du cũng cảm nhận được cuộc sống đã dễ chịu hơn rất nhiều từ khi ở bên Trần Kim Phượng.
Trần Kim Phượng có năng lực, có thể làm việc giúp anh ta, trong nhà có đồ ăn, có thể đưa đồ ăn cho anh ta.
“Kim Phượng, hình như cha mẹ em không thích anh lắm.” Hai người tan làm cùng nhau, Lê Thừa Du nhẹ nhàng mở miệng nói với Trần Kim Phượng bên cạnh, trên mặng phiếm chút ưu sầu.
“Sao có thể? Anh đừng nghĩ linh tinh. Cha mẹ em rất hoan nghênh anh đó!” Vừa nghe thấy Lê Thừa Du nói như vậy, Trần Kim Phượng vội vàng mở miệng dỗ dành Lê Thừa Du.

“Thật à? Vậy thì tốt, Kim Phượng, anh chỉ sợ… Chỉ sợ cha mẹ em không thích anh, sẽ ngăn cản đôi ta thôi. Đều do anh không có bản lĩnh, đợi chúng ta kết hôn rồi, còn phải ở nhà em…” Dáng vẻ gầy yếu thư sinh đang ấm ức của Lê Thừa Du, khiến Trần Kim Phượng hồ đồ không phân rõ đông tây nam bắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play