Khi tan làm tới trả nông cụ, Thịnh Ngọc Châu lập tức bị Triệu Điệp Hoa gọi lại buôn chuyện tiếp.
Thịnh Ngọc Châu cũng muốn hóng chuyện về Lê Thừa Du, chỉ cần nhìn thấy đối phương thê thảm là cô sẽ vui vẻ!
Nhưng mà, nghe một lúc sao cô lại có cảm giác cuộc sống hiện tại của Lê Thừa Du cũng không thảm lắm nhỉ? Có người để ăn bám không phải rất tốt sao? Huống chi hiện tại chân cẳng anh ta không tốt, không làm được việc, lương thực được chia cũng ít.
Bây giờ ở rể nhà Trần Kim Phượng, không làm được việc cũng không sao, vẫn có thể ăn bám người khác, đối với Lê Thừa Du mà nói, chuyện này đúng là chuyện tốt trời ban.
“Ừ.” Nghĩ tới đây, Thịnh Ngọc Châu lập tức hết hứng nghe tiếp, có thời gian nghe chuyện vớ vẩn này, thà cô làm việc khác còn hơn.
Không nhìn thấy vẻ mặt tò mò hay cao hứng của Thịnh Ngọc Châu, chỉ thấy cô thản nhiên đáp lại một tiếng, Triệu Điệp Hoa biết ngay Thịnh Ngọc Châu không mong đợi lắm về nội dung tiếp theo.
“Đáng thương cho Kim Phượng, cũng không biết thanh niên trí thức Lê kia dùng thứ gì lừa gạt cô ấy.” Triệu Điệp Hoa lắc đầu, tiếc hận than thở một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play