Nghe thấy mấy con “Thiên Bồng Nguyên Soái” kia kêu gào thảm thiết, Thịnh Ngọc Châu lén lút dùng tay che kín mắt mình, không nỡ nhìn thẳng, quá máu tanh rồi.
Lục Dữ thấy thế, nhanh chân bước hai bước, chắn trước người Thịnh Ngọc Châu, không để cô trông thấy cảnh chọc tiết heo bên kia.
“Anh, sau này em cũng muốn làm thợ mổ heo.” Nhìn mấy con heo béo mỡ màng kia, Lục Thu Hạo thèm nhỏ dãi, béo như vậy, chắc chắn ăn rất ngon! Hôm nay nhất định… Phải bảo anh trai nấu nhiều thêm một tí xíu nữa, cũng không biết năm nay có được chia nhiều bằng năm trước hay không nhỉ…
Nghe Lục Thu Hạo nói ra câu này, Lục Dữ không cảm thấy công việc này có gì không ổn, ngược lại, còn cảm thấy khá tốt. Hiện tại trại mổ heo đều của nhà nước, muốn mua thịt còn phải dùng phiếu thịt đó.
“Ừ.” Lục Dữ đáp lời.
“Phì…” Người bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của Lục Thu Hạo và Lư Dữ không nhịn được cười mỉa một tiếng, mặt đầy khinh thường và ghét bỏ.
Lục Thu Hạo không biết người ta đang mỉa mai mình, vẫn đang mơ đến chuyện tương lai: “Nếu tương lai có thể làm thợ mổ heo, ngày nào em cũng mang một miếng thịt về nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play