“Ăn xong rồi đi mua.” Lục Dữ nhìn qua hai cái túi lớn trong tay mình và Lục Thu Hạo, lại nhắc nhở: “Lát nữa khi về, nếu người khác hỏi, phải nói là lương thực trong nhà không đủ ăn, biết chưa?”
Lục Dữ sợ Lục Thu Hạo với Thịnh Ngọc Châu không để ý, lỡ miệng nói ra đã mua những gì, khiến người khác ghen ghét sinh ra rắc rối.
Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo ngoan ngoãn gật đầu, đặc biệt là Thịnh Ngọc Châu, cô nhìn qua Lục Thu Hạo bên cạnh, mắt sáng lập lòe… Nếu Lục Dữ cũng thi đại học, Lục Thu Hạo phải làm sao bây giờ? Đâu thể để Lục Thu Hạo sống một mình ở nông thôn…
Đúng là vấn đề khiến người ta trọc đầu mà.
“Đi thôi.” Lục Dữ trực tiếp cất bước đi về phía trước, Thịnh Ngọc Châu vẫn chần chừ tại chỗ với mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Thấy Lục Dữ đi rồi, Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo cũng nhanh chân đuổi theo. Tiệm cơm quốc doanh.
Có lẽ vì gần hết năm, cho nên người đến tiệm cơm quốc doanh còn nhiều hơn lần trước. Khi
đám người Thịnh Ngọc Châu vào trong, trùng hợp chỉ còn một bàn trống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT