Lê Thừa Du trừng mắt, phẫn hận nhìn hai người trước mặt.
Câu chất vấn của Lê Thừa Du, khiến động tác của Lục Dữ cứng đờ, nhưng chỉ trong giây lát, nếu là người không cẩn thận, căn bản không phát hiện ra thay đổi trên người Lục Dữ.
Thực tế, Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra thật, cô liếc mắt nhìn Lê Thừa Du vừa bị đánh ngã ra đất, cả người đang cực kỳ chật vật kia, đột nhiên cong môi cười: “Lục Dữ tốt hơn anh nhiều, anh là đồ rác rưởi, chẳng lẽ tai anh thật sự có vấn đề à? Hình như tôi đã nói với anh không chỉ một lần!”
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy có những người thật sự quá vô sỉ, coi lời người khác nói như gió thoảng bên tai.
Lục Dữ cũng nghe được lời này của Thịnh Ngọc Châu, tuy rằng anh biết có khả năng Thịnh Ngọc Châu đang cố ý chọc giận Lê Thừa Du, nhưng chính tai nghe được Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, sao trong lòng có thể không cao hứng, sao có thể không mừng như điên?
Lê Thừa Du nhìn đôi “Cẩu nam nữ” kia vui vẻ rời đi với nhau sau khi khoe ân ái trước mặt mình, căn bản không để lại cho người đang ngã trên mặt đất nửa ánh mắt, tức giận hung hăng đấm mạnh một quả xuống mặt đất.
Trên mặt đất có mấy hòn đá nhỏ, đau đớn truyền đến từ bàn tay khiến hai mắt Lê Thừa Du chứa đầy nước mắt, anh ta cúi đầu, rũ mắt xuống, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác yếu ớt của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play