“Nói vậy anh với thanh niên trí thức Giang ở bên nhau, anh cũng đem tất cả đồ đạc của mình cho thanh niên trí thức Giang à? Nhà Lục Dữ nghèo như vậy, tôi không giúp đỡ một chút, sao nói nổi!” Xin lỗi tiên sinh Ốc Đồng rất nhiều, vì đã bôi đen danh dự của anh.
Nhưng mà, trước đây khi Lục Dữ tặng đồ đã từng nói với cô về vấn đề này, anh là con cháu nhà địa chủ, nếu ăn uống quá tốt chỉ sợ sẽ có người đi cử báo, nghi ngờ anh làm chuyện gì không thể để người khác biết.
Cho nên, Lục Dữ bảo Thịnh Ngọc Châu nói với người bên ngoài như vậy, tiện lấp kín miệng
người khác.
Trong thôn có ai không biết cha mẹ Thịnh Ngọc Châu là nhân viên nghiên cứu của quốc gia, là người nghiên cứu máy bay đại pháo đó… Người trong thôn văn hóa thấp, cũng chỉ có thể nghĩ ra đại khái mấy thứ cần nghiên cứu, người như vậy đương nhiên không thiếu thịt ăn rồi!
Lê Thừa Du bị Thịnh Ngọc Châu chặn họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Hừ, hai chuyện này sao giống nhau, Giang Quả Nhi cũng xứng dùng đồ của anh ta sao? Nhưng mà hiện tại Giang Quả Nhi cũng đang ở chỗ này, anh ta không tiện nói thẳng.
Giang Quả Nhi lại vì lời Thịnh Ngọc Châu nói nhìn lướt qua Lê Thừa Du, đúng thế, nếu ở đời sau, người đàn ông như vậy nên đá từ lâu rồi, nhưng hiện tại không thể như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT