“Không cần.” Nghe Lục Dữ nói xong, Thịnh Ngọc Châu lập tức hiểu được đại khái, vừa rồi mình nói “Hơi mệt” bị Lục Dữ lý giải theo nghĩa nào, cô vội vàng xua tay.
“À, cái tủ sắt anh làm cho tôi kia, sáng nay thiếu chút nữa bị Lê Thừa Du cướp mất, nghĩ thôi đã cảm thấy mệt rồi…” Nói tới đây, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu nhớ tới một vấn đề, không ổn, bây giờ cô không ở khu tập thể, vậy chẳng phải Lê Thừa Du càng thoải mái sao?
“Không được, tôi phải về nhà!” Thịnh Ngọc Châu sợ Lê Thừa Du làm loạn, lỡ như anh ta nổi điên ôm cả cái tủ của cô đi thì sao?Nó là toàn bộ gia sản của cô đó! Không thể để tên khốn nạn Lê Thừa Du kia được lợi!
Nghĩ đến đây, lại sốt ruột, Thịnh Ngọc Châu muốn nói với Lục Dữ một tiếng rồi quay về, nhưng bước chân lại ngập ngừng vì cô vừa nghĩ tới một vấn đề khác.
Không thể thế được, cô đâu thể ngày nào cũng ở lại khu tập thể với Lê Thừa Du đúng không?Cho dù cô ở lại khu tập thể, với sức mạnh của một người đàn ông như Lê Thừa Du, cô cũng không thể đánh thắng anh ta, chẳng phải đồ vẫn bị cướp đi sao? Đúng là đáng giận! Nếu mình có một căn phòng riêng thì tốt rồi…
Thấy Thịnh Ngọc Châu vội vàng muốn về khu tập thể, nhưng đột nhiên lại dừng bước,chần chừ nhìn mình, Lục Dữ nhướng mày, đợi cô chủ động nói chuyện.
Cô không có phòng,nhưng Lục Dữ có, nhà Lục Dữ đủ lớn, còn ít người vô cùng trốngtrải, tuyệt đối có thể chứa được tất cả đồ đạc của cô… Nhưngmà vẫn còn một vấn đề khác đặc biệt quan trọng là: Nếu cô gửi đồ của mình ở chỗ Lục Dữ, anh ấy sẽ trả lại cho cô chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT