Nghe thấy có người gọi mình, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu, nhìn về phía La Linh đối diện, ánh mắt có chút nghi hoặc, giống như khó hiểu: “Hình như… Tôi chưa từng nói sẽ ăn lương thực của các cô, cần gì phải lo lắng như vậy?”
Một câu này ném ra, khiến sắc mặt đang âm dương quái khí của La Linh trở nên ngây dại, sau đó lại biến thành không vui: “Được vậy là tốt nhất, dù sao nhà cô vẫn luôn gửi đồ qua đây cho cô mà, cũng đủ cô ăn…”
Nhìn dáng vẻ ghen ghét của đối phương, Thịnh Ngọc Châu thản nhiên giải quyết xong đồ ăn trong bát mình, cũng không tức giận, ngược lại lạnh nhạt nhìn cô ta: “Sao thế? Trong nhà thanh niên trí thức La không ai gửi đồ đến, cảm thấy ấm ức, ghen ghét tôi à?”
Không biết vì bị Thịnh Ngọc Châu châm chọc, hay bị Thịnh Ngọc Châu nói trung suy nghĩ trong đầu, La Linh lập tức nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi.
“Được rồi, thanh niên trí thức Thịnh tự nấu tự ăn, trong lòng cảm thấy ấm ức, nói không lựa lời, cậu đừng trách tội cô ấy.” Giang Quả Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, cũng diss Thịnh Ngọc Châu một phen.
“Nói lại thì, Ngọc Châu, cô vẫn nên chăm chỉ làm việc thì hơn, nếu không đợi đến cuối năm
trong thôn phân lương phân thịt phân đồ vật khác, cô vẫn như vậy, sao có thể nuôi sống bản thân?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play