Lục Dữ căn bản không hề nghĩ đến Thịnh Ngọc Châu sẽ làm ra chuyện như vậy, tay bị túm chặt, ấn bên eo cô.
Ngay lập tức, khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai, kết hợp với khí chất lạnh lùng trở nên tuấn tú hơn rất nhiều, vội vàng rụt tay mình lại theo bản năng.
Thấy Lục Dữ định rút tay về, Thịnh Ngọc Châu cho rằng Lục Dữ cũng có suy nghĩ như mình,
vừa ấm ức vừa tức giận.
“Sao thế? Anh cũng cảm thấy tôi béo à?” Thịnh Ngọc Châu hung dữ hỏi, cô béo lên không phải đều vì anh nuôi à, sao anh ấy lại vô trách nhiệm như vậy?
Tự dưng bị mắng một trận, mặt Lục Dữ vừa vô tội vừa mờ mịt, lại sao vậy? Nhìn Thịnh Ngọc Châu không giống béo lên chút nào, chỉ là bên hông có thêm chút thịt, hơn nữa trước đó anh còn cảm thấy cô quá gầy đó.
Trong niên đại ăn mặc thiếu thốn, có ăn chính là phúc này, béo đại biểu phúc khí và phú quý, không phải khá tốt sao?
“Không có, như vậy rất đẹp.” Giọng Lục Dữ trầm ổn, nhưng chỉ mình anh biết, khoảnh khắc thu tay lại tâm trạng anh thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT