Lê Thừa Du bị chọc giận, mặt đen lại, nói tiếng người cái gì? Bây giờ anh ta đang nói tiếng người đây!
“Ngọc Châu, anh biết em đang giận anh, nhưng mà dù giận thế nào, cũng không thể lôi bản thân ra đùa như vậy. Lục Dữ và Lục Thu Hạo kia là con cháu nhà địa chủ, không phải loại người tốt lành gì, em cách bọn họ xa chút!”
Lê Thừa Du đứng đó dùng điệu bộ ra lệnh với Thịnh Ngọc Châu, không cho Thịnh Ngọc Châu tiếp tục qua lại với hai người Lục Đữ và Lục Thu Hạo, sợ Thịnh Ngọc Châu bị bọn họ lừa mất.
Có thể là ý thức được thái độ của mình hơi lạnh lùng, anh ta lại dịu giọng bổ sung thêm một câu: “Ngọc Châu, nếu em muốn nhờ người làm việc giúp, em có thể nhờ trẻ con khác trong thôn, dù sao đều là cho kẹo, cho ai mà chẳng được?”
Nghe Lê Thừa Du nói đến đây, Thịnh Ngọc Châu thả bút trong tay xuống, vô cùng nghiêm túc đánh giá Lê Thừa Du từ đầu đến chân.

Thấy Thịnh Ngọc Châu nhìn mình chăm chú, Lê Thừa Du còn ưỡn cao ngực, không áp chế nổi kiêu ngạo trên mặt, anh ta biết ngay mà, sao Thịnh Ngọc Châu có thể không nghe lời mình nói?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play