Ông cười nói: “Thuốc mà con cho rất tốt, uống hai mươi mấy hôm sắc mặt mẹ con tốt hơn nhiều rồi, đứa nhỏ cũng lớn lên rất khỏe mạnh, có điều chỉ uống được sữa bột.”
“Uống sữa bột cũng tốt, hai đứa nhỏ này của con chẳng đứa nào chịu uống sữa bột.” Ôn Nhiên nhớ đến dáng vẻ chán ghét sữa bột của bọn nó thì liền thấy buồn cười.
Bùi Học Nghĩa nhìn hai đứa trẻ, trông bọn nhỏ khác hẳn so với lần đầu gặp, như đổi thành hai đứa nhỏ khác vậy, trông đáng yêu hơn nhiều. Ông từ tay cô bế lấy một đứa nhỏ.
Dù sao đi nữa, đây cũng là cháu ngoại trên danh nghĩa của ông đó.
Lúc này đây, Thẩm Nam Chinh vừa đi bàn chuyện làm tiệc đầy tháng với Thẩm Triệu Đình xong quay trở về, nghe thấy Bùi Học Nghĩa đến đón ba mẹ con bọn họ về thì liền không vui.
“Chú Bùi, chuyện đón bọn họ về thôi không cần đâu, chú chăm sóc mẹ ở cữ đã vất vả nhiều rồi, còn phải lo cho ba mẹ con họ sẽ không nổi đâu!”
Bùi Học Nghĩa cười nói: “Không sao, đều là người một nhà cả, có mệt hơn nữa thì chú cũng vui. Dù sao đi nữa cũng phải để bọn nhỏ dời tổ một chút, về nhà ngoại cho biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play