Hắn thật sự tức giận rồi , ngồi ăn cơm thôi cũng đã thấy con tử quanh đây , trong tâm trí tôi lúc nào gặp Lý Thiên Minh hắn là .. con tử tới thật rồi!

Ngươi bắt người ta tra tấn mà ,cần gì phải mỗi tuần phải có người chứ? Ngươi ra tay giết họ như vậy , sớm gì mà có thêm người mới được?

Lời này tôi không thể nói ra được , chỉ là thầm trong lòng , đột nhiên Lý Thiên Minh hắn quay hướng nhìn thì sang  tôi , làm tôi lạnh rung người

Biết rằng không thể làm hắn thêm nổi giận được , Phúc Tử quỳ xuống cầu xin chỉ mong sau hắn đừng giết tôi , hay vào đó muốn tra tấn làm gì gã cũng được , vì tôi còn  nhỏ và chẳng có tội gì cả

Không khí căng thẳng bao trùm xung quanh, không lẽ hắn chỉ vì chuyện cỏn này mà giết Phúc Tử? Chuyện đó là đương nhiên , vì không có chuyện giết người nào mà Lý Thiên Minh hắn không ra tay giết được chứ?

Huống chi là người vô tội , tôi rất muốn lên xin hắn nhưng tay chân đều đang quéo lại hết cả rồi , lại chẳng có can đảm

“ Cũng chỉ có vài ngày , ngươi có vẻ .. thương con nhóc kia nhỉ?”

 “ .. ”

“ Thật ít khi ngươi đối tốt với ai đó , chắc .. nhóc đó đặc biệt lắm.”

“ Không ... không lẽ ..”

“ Đoán rất đúng , ngươi quên ngươi vẫn còn người sao?”

“ Nhưng .. con bé còn nhỏ , không thể chịu được những thứ tra tấn kinh khủng đó !”

“ Ngươi thì chỉ biết so sánh độ tuổi , thế ngươi không so sánh số lượng sao? một đứa nhóc đã bằng gì chục con người kia?”

Liếc sang nhìn tôi , hắn nói “Mau đi”

“ Không.. không phải chứ .. mẹ nó .. đi thật à??”

Hắn nặng giọng “ Mau ”

“ Không , đừng mà .. con bé còn nhỏ !”

“ Chỉ mới quen có vài ngày , ngươi muốn lấy tính mạng của mình ra cứu con bé này sao?”

“ .. ”

Lý Thiên Minh hắn nói câu nào cũng đúng , khiến Phúc Tử suy ngẫm nhiều có đáng hay không đáng? Nhìn tôi nhưng lại hiện lên ảo giác toàn thân máu me , đầy thương tích , trên lưng lại khâu thêm nhiều vết .. Nghĩ đến mà xót

Đến khi nào mới được gặp lại tôi đây?

Ý nghĩa trong đầu tôi không ngừng suy tưởng , có nên bỏ chạy hay không đây? Nhưng dù cho có bỏ chạy đi chăng nữa thì cũng chẳng thoát được

Hắn chỉ cần nói " Chết " hoặc chỉ điểm những thứ hắn muốn cho là chết thì lặp tức tôi sẽ chết ngay hoặc thứ đó

Sở dĩ là thế vì tôi lại thêm cho nhân vật này một tính năng đặc biệt dù không cần động tay động chân hay tà phép ,  chỉ cần mở miệng lời nói vừa thốt lập tức chết , và cách thức gây án là Hồn Quỷ Cổ

Hồn Quỷ Cổ là một linh hồn quỷ cổ xưa luôn đi theo và nghe lệch của hắn, cũng có thể là cánh tay đắc lực cho việc giết người

Tại sao hắn lại có Quỷ Cổ đi theo? Thật chất cũng chẳng đơn giản , hắn phải đi tìm gần trăm lăng mộ cổ hết lăng này lại tới lăng khác , tìm ra quỷ cổ mạnh nhất

Phải đến Lăng Lĩnh Hồn , giao đấu với Quỷ Hồn Linh Vương để được hắn chấp nhận cho sử dụng quỷ cổ , kế tiếp với quỷ cổ mà hắn ưng nhất

Trải qua vài trận đấu quyết liệt , cuối cùng chiến thắng thuộc về hắn

Từ đó kẻ thua phải nghe lời kẻ thắng , quỷ cổ dù cố nhưng sức lại chẳng bằng , đành bại trận

Đi được một quãng đường dài , bỗng nhiên xung quanh chợt tối đen

“ Cái.. cái gì vậy? Sao Tối Đen Vậy ?!”

Hắn im lặng không trả lời , giữa bầu không khí tối đen như mực này còn đi chung với Quỷ Vương của một nước không thể không cảm thấy bàng hoàng , hoang mang tột độ, mồ hôi đầm đìa , mặt mày tái xanh , cận kề giữa suối vàng , thật sự là rất vinh hạnh..

Mãi suy nghĩ đến cái chết , chẳng màn để ý đến cảnh xung quanh đã thay đổi , đến khi nhận ra đó là địa bàn Độc Quỷ của hắn ..

Tôi choáng ngợp với phong cảnh huyền ảo này , một tòa thành to lớn sừng sững , trước mắt chính là một loạt bậc thang trải dài lên trên , xung quanh còn được bố trí thêm những cột đèn

Đèn của nó phải là sử dụng nến hoặc lửa vĩnh cửu không tắt , mà nó là hồn phàm được sử dụng bởi linh hồn của những phàm nhân xấu số , có tới hai mươi cột , tức là hai mươi người đó chính là chiến tích của hắn

Lên tới nơi chạm mặt hai tên đeo mặt nạ quỷ , có lẽ là người giác cửa. Bọn họ vô cùng hành lễ với hắn , mở cửa tận tâm , cúi người mời hắn vào

Đi với một trên có địa vị cao chót vót như này , lại nhìn sang tôi , khác xa một trời một vực

Hầu như ở Độc Quỷ , ai nấy cũng đều đeo mặt nạ kể cả nam nữ và người hầu , một mình lạc trôi ở động quỷ tôi thấy mình thật lạc loài và có cảm giác như tim muốn nhảy thót ra ngoài

Hắn mời tôi ngồi , tôi vẫn nhìn hắn không rời đến khi ngồi xuống lại ngồi nhầm lên bàn , cặp mắt đỏ như vực thẩm đó liếc sang nhìn tôi , sợ hãi , vội lau lại bàn hành đồng cúi người xin lỗi ấy làm hắn nghiêng đầu

Chỉ biết cười trừ cho qua chuyện , người hầu đem trà bước vào , tận tình rót trà cho hắn , tôi đắm đuối nhìn người hầu , làn da trắng ấy biết khi nào tôi mới có .. Chắc là xinh gái khi gở bỏ mặt nạ.

Rót xong , người hầu cũng đi ra ngoài để không gian riêng tư cho tôi và hắn , liệu ai sẽ là người mở lời trước? Tôi? Không , chẳng có tư cách

Địa bàn của hắn , đương nhiên phải là hắn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play