Hoàng hôn buông xuống, họ rời khỏi y quán. Lão đại phu chỉ kê toàn thuốc bôi ngoài da cho Chúc Huyền Tri, Mộc Hề Chi không cần tìm chỗ sắc thuốc cho hắn uống, sau khi đưa tiền rồi thì mang thuốc đi ngay.
Trước khi trời tối, Mộc Hề Chi đã lẻn vào phủ Tướng quân, tìm một căn phòng trong hậu viện đầy bụi bặm, nhìn là biết đã lâu không ai ngó ngàng tới để Chúc Huyền Tri đang bị thương ở lại nghỉ ngơi.
Mộc Hề Chi buồn chán ngồi sửa chiếc ghế phía trên mình, chiếc ghế gãy một tay một chân, trông rất tàn tạ.
Nàng luôn miệng nói như không thể ngừng lại được.
Vừa vào căn phòng này chưa được bao lâu, Mộc Hề Chi đã hỏi Chúc Huyền Tri hơn mười câu. Những câu hỏi đó không phải hỏi vu vơ hay nói chuyện phiếm, trong đó ẩn chứa ý đồ muốn thăm dò, muốn moi tin.
Sau hai ngày tiếp xúc, nàng vẫn luôn cảm thấy tính cách của hắn khác xa so với miêu tả trong tiểu thuyết khiến nàng nghi ngờ liệu mình có nhận nhầm người không.
Quan trọng nhất là nam chính vừa hay có một đệ đệ song sinh tính tình thất thường.
Mộc Hề Chi mất khá nhiều thời gian để sửa lại chiếc ghế duy nhất trong phòng rồi ngồi phịch xuống, cảm thấy chắc chắn vô cùng. Nàng cứ thế ngồi bên cạnh Chúc Huyền Tri, nói chuyện với hắn.
Chúc Huyền Tri như không nhận ra Mộc Hề Chi đang nghi ngờ thân phận của hắn, gập chân dựa vào tường ngồi, thong dong trả lời câu hỏi của nàng.
Mộc Hề Chi moi tin không thành.
Nàng tạm thời gác lại ý định thăm dò, trải một tấm vải rách xuống đất rồi nằm xuống ngủ.
Lúc này, họ không phải là khách được lão phu nhân mời vào, nơi họ ở là phòng chứa đồ không có cả giường, còn không được thắp đèn vì sợ ánh lửa sẽ thu hút sự chú ý, Mộc Hề Chi buồn chán đến mức muốn ngủ.
Nửa đêm, khi Mộc Hề Chi đang ngủ say, một bóng người cao lớn đổ xuống người nàng.
Chúc Huyền Tri cúi nhìn Mộc Hề Chi đang nằm dưới đất, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng lửa dữ, chỉ cần đánh vào đỉnh đầu nàng, thiêu đốt thần thức của nàng thì dù là đại la thần tiên cũng khó mà cứu chữa được.
Hắn vừa định phóng luồng lửa dữ ra thì Mộc Hề Chi ôm lấy chân hắn, Khóe môi nàng khẽ cong lên, trong cơn mơ màng, nàng lẩm bẩm: "Mát quá."
Luồng lửa dữ lập tức biến mất.
Linh lực sát khí ngút trời của Chúc Huyền Tri vậy mà bị sự va chạm vô tình của Mộc Hề Chi làm tan biến như khói mây.
Hắn cố thử dùng sát chiêu khác nhưng không được. Chúc Huyền Tri dần nhận ra một điều, chỉ cần Mộc Hề Chi chạm vào hắn, cơ thể hắn liền mất đi sự kiểm soát, linh lực tan thành mây khói, không thể dùng được nữa.
Tại sao lại như vậy?
Với hắn, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, Chu Huyền Tri sẽ không bao giờ chấp nhận để một mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng mình tồn tại. Nếu đã không thể dùng linh lực giết nàng, vậy hắn có thể dùng tay kết liễu tính mạng nàng.
Đêm nay không được, nếu không có cách giết chết nàng chỉ bằng một đòn, nàng sẽ tỉnh lại khi linh lực có thể sử dụng bình thường. Chúc Huyền Tri thiếu kiên nhẫn cúi xuống, bóp lấy gáy Mộc Hề Chi rồi kéo nàng ra.
Bị người ta kéo như vậy, Mộc Hề Chi không tỉnh mới lạ, nàng mở đôi mắt ngái ngủ nhìn hắn.
Ánh mắt như hỏi ngươi đang làm gì vậy?
Chúc Huyền Tri cố tình phớt lờ niềm vui sướng vô lý trào dâng khi chạm vào nàng, ra hiệu cho Mộc Hề Chi để nàng nhìn tư thế nàng đang ôm chặt lấy chân hắn không chịu buông.
Mộc Hề Chi sững người, biểu cảm ngây thơ vô tội hỏi: "Sao ta lại ôm chân Chúc đạo hữu?"
Nàng chớp mắt.
"Chuyện này phải hỏi ngươi." Chúc Huyền Tri mạnh mẽ đè xuống ý nghĩ hoang đường trong đầu muốn được nàng chạm vào rồi vuốt ve, gỡ tay Mộc Hề Chi ra: "Mộc đạo hữu."
Mộc Hề Chi cười trừ, tiện tay vuốt phẳng vạt áo bị nàng làm nhăn của hắn: "Có lẽ là ngủ đến hồ đồ rồi, xin lỗi, quên nhắc Chúc đạo hữu rằng ta ngủ không được an phận, mong ngươi đừng để bụng."
Chúc Huyền Tri cười mà như không.
Nàng biết điều dịch ra xa để giữ khoảng cách với hắn. Nàng xoay người nằm nghiêng, tựa như không có chút đề phòng nào rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Chúc Huyền Tri vẫn ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng như không hề phòng bị của Mộc Hề Chi, không biết nghĩ đến điều gì mà hắn từ từ nhắm mắt lại.
Nằm quay lưng về phía Chúc Huyền Tri, Mộc Hề Chi âm thầm mở hé mắt, đôi đồng tử khẽ đảo qua đảo lại, không ngừng suy đoán lý do khiến hắn muốn giết mình. Nàng không phải không biết gì, khi hắn ngưng tụ linh lực thì nàng đã tỉnh lại.
Mối nghi ngờ trong lòng Mộc Hề Chi càng lúc càng lớn.
Hắn là Chúc Lệnh Chu thật sao?
Cây non nơi vòng tay gỗ nhỏ trên cổ tay khẽ rung lên, nàng vuốt ve, nó liền bình tĩnh lại. Có lẽ vì là người xuyên không từ khi còn trong bụng mẫu thân, bản mệnh mộc của Mộc Hề Chi đã nhạy cảm hơn những người Cầm Xuyên Mộc gia khác.
Vòng tay gỗ của người Cầm Xuyên Mộc gia có thể dùng làm pháp khí nhưng không có khả năng cảm nhận nguy hiểm. Còn vòng tay gỗ của nàng có thể, điều này được nàng tình cờ phát hiện lúc còn nhỏ, khi suýt nữa bị rắn độc cắn, vòng gỗ đã kịp thời phát ra tín hiệu bất thường để cứu nàng.
Nguy hiểm nhỏ, vòng tay gỗ phản ứng nhỏ, tóm lại là tùy theo mức độ nguy hiểm mà nó phản ứng.
Vì vậy, Mộc Hề Chi rất yên tâm giao phó tấm lưng cho bất kỳ ai, cũng có thể yên tâm ngủ trước mặt người lạ. Bởi vì phản ứng của nó chưa từng sai, luôn kịp thời báo hiệu nguy hiểm.
Tâm trí nàng lại nghĩ sang chuyện khác, giả vờ ngủ ôm lấy Chúc Huyền Tri chủ yếu là muốn ngăn cản hắn thi pháp nhưng lý do thực sự khiến hắn ngừng thi pháp thì dường như là linh lực trong cơ thể hắn đột nhiên tan biến.
Linh lực đột nhiên tan biến?
Dù tu sĩ thường xuyên ốm yếu bệnh tật cũng sẽ không xảy ra tình trạng linh lực đột nhiên tan biến, chắc chắn có lý do khác, là lý do gì?
*
"Không xong rồi, lão phu nhân!" Tiếng kêu xé lòng truyền khắp phủ Tướng quân không lớn lắm, có vài tiếng đứt quãng truyền vào phòng Mộc Hề Chi đang ở nên nàng bị đánh thức.
Nhìn ra ngoài thì thấy trời đã sáng.
Chúc Huyền Tri đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nên liền đứng dậy.
Họ rời khỏi căn phòng này, ra phố rồi vòng lại đi đến trước cổng chính của phủ Tướng quân. Chỉ thấy cửa chính phủ Tướng quân chật ních người, vẻ mặt của người dân phức tạp, có người kinh hoàng, có người khó tin.
Mộc Hề Chi thầm nghĩ không ổn, lập tức giả vờ là người qua đường không biết gì rồi chen vào trong để tìm hiểu tình hình.
Diễn biến sự việc nằm ngoài dự đoán của Mộc Hề Chi, từ khi biết Họa Đẩu ở Hàn Sương thành và Mạc phu nhân là đại yêu, nàng tưởng rằng sau này Mạc phu nhân sẽ lộ yêu thân rồi bị người dân tụ lại tiêu diệt.
Không ngờ người bị dân chúng cùng nhau tấn công lại là Mặc tướng quân, không lâu trước đây Trần Thái thú đã bắt hắn, lúc này dẫn người đến niêm phong phủ Tướng quân, đuổi Mạc phu nhân và lão phu nhân đang ở bên trong ra ngoài.
Họ cho rằng Mặc tướng quân là yêu quái gây họa cho Hàn Sương thành nên đang nghĩ mọi cách để trừ khử hắn.
Lý do là sáng nay Mặc tướng quân dẫn quân cũ luyện tập rồi để lộ ra yêu thân ngay trước mắt mọi người. Không thể có chuyện Trần Thái thú vu oan cho hắn, Mặc tướng quân cũng không có cách nào để chối cãi.
Chưa đầy nửa canh giờ, chuyện này đã truyền khắp Hàn Sương thành, náo loạn ầm ĩ.
Mộc Hề Chi biết được ngọn nguồn, đầu óc có chút rối loạn, Mặc tướng quân cũng là yêu? Không thể nào. Nàng đã thông qua thi thể của hắn mà tiến vào ý niệm, xương cốt của Mặc tướng quân là hình người, tuyệt đối không phải yêu.
Yêu sau khi chết sẽ hóa về nguyên hình, xương cốt để lại cũng sẽ là hình yêu. Ví như Họa Đẩu, sau khi chết sẽ để lại xương cốt như chó khổng lồ.
Mộc Hề Chi dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Mặc tướng quân không phải yêu."
"Ta biết."
Chúc Huyền Tri thờ ơ dựa vào con sư tử đá trước cổng phủ Tướng quân, chẳng mấy quan tâm đến màn kịch này mà chỉ muốn biết sau khi diệt Hàn Sương thành Họa Đẩu sẽ đi đâu nên mới đến đây để tìm tung tích của hắn ta.
Mộc Hề Chi nhìn thấy Mạc phu nhân bị người của Trần Thái thú đẩy ra ngoài.
Mạc phu nhân mặt không còn chút máu, nắm lấy tay họ, không ngừng nói phu quân nàng ấy không phải yêu, bảo họ điều tra rõ ràng, đừng đổ oan cho người tốt.
Lão phu nhân đã ngất xỉu sau khi nghe tin này, được ma ma đỡ đi, trước mắt không thể tỉnh lại được. Mạc phu nhân biết chút y thuật, bắt mạch cho lão phu nhân, xác nhận không sao rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lòng Mạc phu nhân rối như tơ vò.
Phu quân của mình bị coi là yêu nhốt lại, còn bị mười đạo sĩ mà Trần Thái thú mời đến bày trận vây khốn, nàng ấy làm sao có thể bình tĩnh được. Nếu hóa yêu xông vào gặp hắn thì càng chứng thực hắn là yêu.
Nàng ấy cầu xin Trần Thái thú cho gặp Mặc tướng quân nhưng ông ta làm việc theo đúng công vụ nên không đồng ý. Bất kể nàng ấy cầu xin thế nào, ông ta cũng không nhượng bộ.
"Hắn là yêu đấy."
Trần Thái thú nhân lúc này đeo lên chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa, làm như muốn tốt cho nàng ấy vậy.
Có người dân hỏi Trần Thái thú sẽ xử lý Mặc tướng quân thế nào, Trần Thái thú lớn tiếng nói: "Ta nhất định sẽ công minh chính trực, diệt trừ yêu họa cho dân. Ngày mai giờ ngọ, lập đàn làm phép, tru sát yêu tà!"
Đám đông lập tức như nồi nước sôi, ồn ào không thôi, ồn đến mức Mộc Hề Chi đau cả tai.
Một số người dân la hét rằng nên làm như vậy, nói yêu ma gây họa cho đời, ủng hộ quyết định của Trần Thái thú. Còn hỏi ông ta có thể lập đàn làm phép sớm hơn được không, sợ đêm dài lắm mộng, dù sao đó cũng là đại yêu có yêu lực.
Mạc phu nhân bất chợt nhìn về phía họ.
Họ lo lắng bất an khi đối diện ánh mắt chất vấn của nàng, không thấy mình có gì sai: "Hắn là yêu đó." Lời nói của họ vừa như nói với Mạc phu nhân, lại vừa như để thuyết phục chính mình.
"Cho dù hắn là yêu thì sao, hắn có từng làm hại các ngươi chút nào không?" Mắt Mạc phu nhân hơi đỏ, nước mắt chực trào ra nhưng không rơi xuống.
Người dân xì xào bàn tán.
"Nhìn kìa, chính nàng ấy thừa nhận Mặc tướng quân là yêu rồi, chẳng lẽ nàng ấy biết từ trước rồi sao."
"Có khả năng."
"Quá đáng sợ, hóa ra yêu vẫn luôn sống bên cạnh chúng ta."
"Chắc là Mạc phu nhân bị yêu mê hoặc rồi, biết phu quân mình là yêu mà còn bảo vệ, thật là đáng thương. Hay là tìm một đạo sĩ đến trừ tà cho nàng ấy?"
Có một người yếu ớt nói: "Nàng ấy nói không sai, Mặc tướng quân chưa từng làm hại chúng ta."
Rất nhanh bị người khác phản bác. ( truyện trên app T•Y•T )
"Ngươi không biết đâu, yêu rất xảo trá, bề ngoài làm việc thiện, sau lưng không biết đã hại bao nhiêu người, chỉ là chưa bị phát hiện thôi, chúng ta còn tin tưởng người như vậy, hừ, đúng là yêu."
"Ngươi và ta hôm nay còn sống đều là nhờ tổ tiên phù hộ, che chở cho chúng ta." Họ sợ yêu ma không phải một hai ngày, từ nhỏ đến lớn, nghe nhiều thấy nhiều nên đã khắc sâu vào trong xương tủy.
"Một con yêu..."
"Ai còn dám tin hắn nữa?"
Mạc phu nhân nhanh chóng bước xuống bậc thang, kéo bừa mấy người rồi nhìn thẳng vào mắt họ, hỏi: "Các ngươi cũng nghĩ vậy sao?"
Họ im lặng.
Câu trả lời đã quá rõ ràng. Nàng ấy buông họ ra, lại kéo những người khác, gần như cố chấp hỏi cùng một câu hỏi: "Còn các ngươi thì sao?"
Cuối cùng, Mạc phu nhân vô tình kéo trúng Mộc Hề Chi đang đứng trước cổng phủ Tướng quân, không biết có nhận ra nàng là người từng ở phủ Tướng quân, hôm qua mới bị đuổi ra ngoài hay không rồi hỏi nàng.
Chúc Huyền Tri đứng sau Mộc Hề Chi.
Hắn không hiểu tại sao Mạc phu nhân là yêu lại băn khoăn về vấn đề này, sau đó nghe thấy Mộc Hề Chi nói: "Ta tin Mặc tướng quân."
Mạc phu nhân đột nhiên che mặt khóc.
Trên con phố đối diện vắng không người, Họa Đẩu bất ngờ xuất hiện, vượt qua đám đông, ánh mắt dừng lại trên người họ. Ngoại hình yêu quái của hắn ta biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy, hóa thành hình người.
Họa Đẩu tướng mạo tuấn tú nhưng quá trắng, áo đen càng khiến hắn ta trông giống như Hắc Vô Thường đến đòi mạng. Dù đứng cách xa như vậy, hắn ta vẫn nghe thấy câu nói "Ta tin Mặc tướng quân" của nàng, nhếch mép cười lạnh.