Đêm khuya sương nặng, trăng sáng sao thưa.
Vài bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt đất, họ đều mặc y phục màu xanh lam, trên tay áo thêu hình lá nhỏ, viền tay áo và thắt lưng bên hông thì thêu thụ văn từng vòng.
Thiếu nữ đi sau vừa đi vừa buồn chán xoay xoay chiếc vòng gỗ trên cổ tay. Khi nàng nhẹ nhàng xoay, xung quanh chiếc vòng gỗ nhanh chóng mọc ra những cây non màu xanh lục.
Khi nàng buông tay, những cây non lại biến mất, hoàn toàn trở lại hình dạng của chiếc vòng gỗ.
Nơi họ sẽ đến tối nay là —— phòng của gia chủ Cầm Xuyên Mộc gia.
Trên đời có ngũ đại gia tộc, Cầm Xuyên Mộc gia, Triều Ca Kim gia, Phù Phong Thủy gia, Linh Châu Thổ gia, Vân Trung Hỏa gia. Từ trước đến nay, ngũ đại gia tộc tương sinh tương khắc, kiềm chế lẫn nhau.
Bởi vì thuật pháp mà họ tu luyện có liên quan mật thiết đến họ của mình, ví như Cầm Xuyên Mộc gia nổi tiếng thiên hạ về khả năng điều khiển cây cối. Hầu như mọi thứ liên quan đến cây cối đều chịu sự điều khiển của người Mộc gia, rất ít trường hợp ngoại lệ.
Mộc Hề Chi là người của Cầm Xuyên Mộc gia.
Nhưng nàng là người xuyên vào tiểu thuyết, lại còn xuyên vào ngay khi còn trong bụng mẹ, đến thế giới huyền huyễn thấp ma này được mười tám năm rồi.
Thế giới huyền huyễn thấp ma. Điểm khác biệt giữa tu sĩ và người thường là họ có thể ngưng tụ linh khí của thiên địa, tuổi thọ sẽ dài hơn người thường một chút. Ngoài ra, không có gì khác biệt, cũng phải ăn uống như thường.
Từ nhỏ Mộc Hề Chi đã bắt đầu tu luyện thuật pháp, trong cơ thể có linh lực, cũng là tu sĩ.
Mặc dù nàng vẫn giữ được ký ức của thời hiện đại nhưng sau khi lớn lên, nàng đã quên gần hết nội dung trong tiểu thuyết, nghe nói là Thiên Đạo ở đây sợ nàng tiết lộ thiên cơ nên đã có một số hành động.
Nhưng Mộc Hề Chi vẫn luôn nhớ nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, bảo vệ nam chính trong truyện, để hắn sống đến cuối cùng. Có lẽ cũng vì vậy mà đến giờ nàng vẫn nhớ rõ nam chính trong sách là ai.
Một con ma bệnh tật dịu dàng như ngọc, yếu đuối đến mức không thể tự lo cho bản thân. Không, là mỹ nhân bệnh tật.
Hắn là con trai của gia chủ Vân Trung Hỏa gia nhưng không họ Hỏa, từ khi sinh ra đã theo họ mẹ là Chúc. Về nguyên do trong đó thì tạm thời chưa ai biết.
Thật khéo quá, Mộc Hề Chi chính là con gái của gia chủ Cầm Xuyên Mộc gia. Trước đây nàng đã từng có ý định đi tìm hắn nhưng trước khi biến mất hệ thống đã nói rằng phải thuận theo tự nhiên, không được làm bừa nên nàng đành thôi.
"Tiểu sư muội?" Sư tỷ bên cạnh kéo Mộc Hề Chi đang ngẩn ngơ trở về thực tại.
Mộc Hề Chi ngẩng đầu lên.
Đến trước phòng của gia chủ Cầm Xuyên rồi, hai bên cửa treo mấy chiếc đèn lồng trên cao. Ngay khi họ tiến đến gần, cánh cửa vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, Mộc Hề Chi thong thả đi sau cùng.
Đợi khi tất cả mọi người vào hết, cánh cửa lại tự động đóng lại, nàng quay đầu nhìn sang bên trái.
Gian phòng bên trái là án thư, một nam tử ngồi bên cạnh. Người này chính là gia chủ Cầm Xuyên Mộc gia, cũng là phụ thân của Mộc Hề Chi - Mộc Thiên Triệt. Trông ông còn khá trẻ, như thể chỉ mới ngoài ba mươi.
Một khi người tu luyện thuật pháp đạt đến cửu giai, dung nhan sẽ không thay đổi nữa.
Trên đời hiện nay, những tu sĩ cửu giai đã biết đến không quá mười người, rất ít. Tu sĩ dưới cửu giai như bát giai, thất giai cũng không nhiều.
Mộc Thiên Triệt năm ba mươi tuổi đã tu luyện đến cửu giai, là thiên tài trong miệng người đời, dung mạo cũng dừng lại ở tuổi ba mươi. Mặt như quan ngọc, môi mỏng đỏ hồng, trông như người bước ra từ trong tranh.
Ông là gia chủ Mộc gia, cách ăn mặc hay trang phục có phần khác biệt so với các đệ tử Mộc gia.
Mặc dù màu chủ đạo vẫn là màu xanh đầy sức sống nhưng màu sắc lại đậm hơn của họ khá nhiều, viền tay áo thêu thụ văn có chín vòng, thêu bằng chỉ bạc, chỉ có huy hiệu hình cành cây trước ngực áo là giống hệt họ.
Mộc Thiên Triệt ngước mắt nhìn họ.
Là đệ tử Mộc gia, gặp gia chủ đương nhiên phải hành lễ. Họ lần lượt cúi đầu hành lễ, đồng thanh nói: "Đệ tử bái kiến gia chủ."
Lúc này Mộc Hề Chi cũng gọi Mộc Thiên Triệt là gia chủ, nàng chỉ gọi là cha khi ở riêng.
Cho dù các đệ tử Mộc gia đều biết nàng là con gái của ông nhưng cũng phải "công tư phân minh", Mộc Hề Chi rất thích cách chung đụng này.
Như mọi người đều biết, Mộc Thiên Triệt là gia chủ hiền lành nhất trong ngũ đại gia tộc, rất ít khi nổi giận. Ông đứng dậy đi lại trong phòng, giọng điệu hiền hòa nói ra mục đích triệu tập họ đến đây tối nay.
Cách đây không lâu, có hai đệ tử Mộc gia mất tích gần Hàn Sương thành.
Ông muốn họ đi điều tra rõ ràng.
Mộc Thiên Triệt đã từng dùng thần thức dò xét Hàn Sương thành nhưng vì nơi này oán khí ngút trời, thần thức không thể tiến gần. Nếu muốn điều tra rõ ràng, cứu đệ tử Mộc gia về, chỉ còn cách cử người đến đó.
Ông suy nghĩ một hồi, chọn ra mấy người họ, họ cũng có thể nhân cơ hội này mà rèn luyện.
"Các con thấy thế nào?"
Mộc Thiên Triệt không thẳng thừng ra lệnh giống như những gia chủ khác mà sẽ hỏi ý kiến của họ.
"Đệ tử không thể chối từ!"
Nói xong, họ lập tức chuẩn bị lên đường. Mộc Thiên Triệt gọi Mộc Hề Chi lại, bảo những người khác ra ngoài chờ, ông có lời muốn dặn dò với nàng.
Mộc Hề Chi ở lại một mình.
Cửa đã được các sư huynh sư tỷ chu đáo đóng lại, nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân cao hơn mình một cái đầu, ngồi phịch xuống như không xương, cầm lấy một quả táo cắn, mơ hồ gọi: "Cha."
Mộc Thiên Triệt cũng mỉm cười với Mộc Hề Chi, giơ tay gỡ chiếc lá rơi vào tóc nàng không biết từ lúc nào. Trên cổ tay ông cũng có một chiếc vòng gỗ, đây là bản mệnh mộc mà mỗi người trong Cầm Xuyên Mộc gia đều có.
Ông không yên tâm dặn dò: "Đây là lần đầu con ra ngoài rèn luyện, mọi việc phải cẩn thận."
"Con biết rồi ạ."
Mộc Hề Chi nuốt nốt miếng táo trong miệng: "Cha giữ con lại chỉ để nói câu này thôi sao?"
Mộc Thiên Triệt đưa cho nàng một chiếc túi gấm: "Nếu gặp nguy hiểm không thể giải quyết được thì hãy mở chiếc túi gấm này ra, nhớ nhé, chỉ khi gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết được mới được mở, đừng tò mò."
Nghe có vẻ như là pháp bảo cứu mạng. Mộc Hề Chi tươi cười nhận lấy túi gấm: "Cảm ơn cha."
"Vậy con đi đây."
"Được."
Không thể để các sư huynh sư tỷ đứng ngoài cửa chờ lâu, nàng nhanh chóng ăn hết quả táo.
Mộc Thiên Triệt nhìn Mộc Hề Chi đẩy cửa đi ra, ông thương xót đứa con gái này, cũng cảm thấy có lỗi với nàng. Bởi vì mẫu thân của Mộc Hề Chi đã mất sớm nên nàng chưa từng được cảm nhận tình mẫu tử.
Dù ông vừa làm cha vừa làm mẹ cũng không thể bù đắp được.
*
Hàn Sương thành cách rất xa sông Cầm.
Mộc Hề Chi và mọi người liên tục vẽ Truyền Tống trận, cũng phải mất mấy ngày mới đến nơi. Truyền Tống trận cần dùng linh lực để duy trì, linh lực của con người có hạn, cùng lắm chỉ duy trì được một thuật pháp trong hai canh giờ.
Sử dụng linh lực trong thời gian dài lại phải nghỉ ngơi để hồi phục linh lực.
Mỗi khi hết một khoảng thời gian, họ lại đổi người thiết lập lại Truyền Tống trận. Mộc Hề Chi vừa mới bị đổi ra, nàng lười biếng dựa trên vai sư tỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Đến khi Mộc Hề Chi tỉnh lại, họ đã đến trước Hàn Sương thành, hơi ẩm lạnh lẽo tranh nhau xuyên qua lớp áo mỏng, truyền vào cơ thể.
Nàng bước lên trước một bước.
Rõ ràng bây giờ là ban ngày nhưng Hàn Sương thành đổ nát lại đen kịt một màu, như thể tỏa ra hơi thở mục nát, tạo thành sự đối lập rõ nét với cảnh sắc cây cối xanh tươi xung quanh.
Người thường không cảm nhận được oán khí tràn ra từ trong Hàn Sương thành, họ là người Cầm Xuyên Mộc gia có linh lực, vừa đến gần Hàn Sương thành là lập tức cảm nhận được oán khí ngập trời.
Hàn Sương thành có dấu vết bị đốt cháy.
Mộc Hề Chi chạm vào bức tường thành bị đốt cháy đen, oán khí có liên quan đến trận hỏa hoạn này không?
Oán khí nặng, chứng tỏ rất khó đối phó.
Họ có bốn người, số lượng không nhiều, đối mặt với oán khí như vậy có lẽ sẽ hơi vất vả.
Nhưng Mộc Hề Chi cũng không sợ, nàng tin vào thực lực của họ. Huống hồ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Mộc Hề Chi định đẩy cánh cổng thành lung lay sắp đổ để vào nhưng liếc mắt thấy có người.
Chưa đợi Mộc Hề Chi lên tiếng, một thanh kiếm gỗ nhanh chóng đâm về phía người núp lén.
Người ra kiếm là đại ca của nàng.
Lần ra ngoài rèn luyện này, cũng có phần của đại ca Mộc Hề Chi là Mộc Tắc Thanh.
Tính hắn vốn lạnh lùng ít nói, cố chấp bảo thủ, từ nhỏ đã bị Mộc Thiên Triệt nhồi nhét tư tưởng muội muội là quan trọng nhất khiến cho bất cứ việc gì Mộc Tắc Thanh làm đều lấy nàng làm đầu.
Mộc Hề Chi chỉ thấy dở khóc dở cười về chuyện này.
Thật khó tưởng tượng được một người hiền hòa, thong dong như Mộc Thiên Triệt lại có thể lải nhải nhắc đi nhắc lại bên tai Mộc Tắc Thanh mới chỉ vài tuổi những lời như "muội muội con là quan trọng nhất".
Mộc Hề Chi định đi về phía người đó, Mộc Tắc Thanh đã quen bảo vệ muội muội liền đứng chắn trước mặt nàng, tích chữ như vàng: "Cẩn thận thì hơn."
Nàng đành đứng tại chỗ.
Người núp lén là một nam tử đang gánh trên vai mấy bó củi, thanh kiếm gỗ mà Mộc Tắc Thanh phi ra không làm nam tử đó bị thương mà cắm vào đất bên chân nam tử. Dù vậy, gã vẫn run như cầy sấy.
Sư tỷ quan sát nam tử một lúc, quay đầu nói: "Là dân thường, đừng ra tay nữa."
Mộc Tắc Thanh vẫn lạnh mặt như bình thường.
Hắn hỏi nam tử: "Vừa rồi tại sao ngươi lại núp lén nghe chúng ta nói chuyện?"
Nam tử xấu hổ cúi đầu, thấy họ biết thuật pháp liền gọi họ là tiên nhân: "Các vị tiên nhân đây có điều không biết, một năm trước Hàn Sương thành bị hỏa hoạn thiêu rụi, đến nay vẫn chưa có ai dám đến gần."
Đêm Hàn Sương thành bị hỏa hoạn, không có ai sống sót, chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Những người dân sống trong thành cũng không phải không có chân, dù có hỏa hoạn thì cũng phải có một số người có thể chạy thoát mới đúng. Nhưng sự thật là tất cả đều chết hết.
Từ ngày đó, bất kể là vì tò mò hay vì lý do gì mà vào Hàn Sương thành thì đều sẽ mất tích, rất có thể là đã chết trong đó, tóm lại là có vào mà không có ra.
Nam tử canh giữ ở đây là muốn đợi khi họ chết hết thì vào nhặt của cải, kiếm một khoản lớn.
Sở dĩ nói là muốn đợi khi họ chết hết là vì mỗi lần có người vào, không lâu sau đồ đạc của những người đó sẽ xuất hiện ở ngoài cổng thành, còn người thì vẫn bặt vô âm tín. ( truyện trên app t.y.t )
Dân làng sống gần Hàn Sương thành đoán rằng những người vào đó đều đã chết.
Nam tử không dám lừa dối họ.
Vì họ là tiên nhân biết thuật pháp, có lẽ có thể nhìn thấu người ta có nói dối hay không. Nam tử đương nhiên là biết gì nói nấy, không dám giấu giếm.
Còn Mộc Hề Chi tuy không biết nam tử đang nghĩ gì nhưng nghe giọng điệu của gã không giống như đang nói dối.
Nàng muốn làm rõ một chuyện: "Ý ngươi là, các ngươi thấy có người muốn vào Hàn Sương thành cũng không nhắc nhở người ta, chỉ lén lút canh giữ ở gần đó rồi chờ nhặt đồ?"
Nam tử im thin thít.
"Vô liêm sỉ!" Mộc Hề Chi nghe thấy sư huynh mặt trẻ con của nàng không nhịn được mà mắng to, hắn ta tức đến mặt đỏ tai hồng.
Mộc Tắc Thanh đẩy cửa thành trước: "Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta vào xem thử."
Họ không để ý đến nam tử nữa.
Nam tử thấy họ vào trong bèn ôm tâm lý may mắn, tiếp tục ngồi canh ở trước cổng thành. Biết đâu tiên nhân cũng sẽ chết trong thành quái dị này?
Mộc Hề Chi vừa vào trong đã ngửi thấy mùi đồ vật bị cháy khét. Hàn Sương thành gặp hỏa hoạn là chuyện của một năm trước, đông qua xuân tới, sẽ có mưa, dù còn mùi cũng không thể nồng như vậy.
Nàng quay đầu định nói với Mộc Tắc Thanh về sự nghi ngờ trong lòng nhưng lại phát hiện họ đã biến mất.
"Đại ca?"
Trong Hàn Sương thành chỉ có ánh sáng yếu ớt, Mộc Hề Chi hơi nheo mắt nhìn xung quanh: "Sư huynh sư tỷ?" Không có ai trả lời. Họ biến mất không một tiếng động, lại không giống như bị bắt đi.
Mộc Hề Chi đi từng bước.
Một lát sau, tầm nhìn của nàng bị cản trở, nàng nghe thấy tiếng động nhẹ. Mộc Hề Chi dứt khoát tháo vòng gỗ ở cổ tay xuống, nó lập tức biến thành cung gỗ và tên gỗ có tua rua, nhắm về phía trước.
Phía trước có oán khí toán loạn, nàng hơi mở rộng hai chân ngang vai, luôn sẵn sàng bắn mũi tên trong tay. Trời quá tối nên không nhìn rõ, nàng nhắm mắt, dùng linh lực cảm ứng vị trí cụ thể.
Cảm ứng được rồi!
Cùng lúc đó, luồng oán khí đó đột nhiên lao về phía nàng nhanh như chớp.
Mộc Hề Chi bắn mũi tên gỗ chứa linh lực ra, sương mù đen đột nhiên dần tan ra, phía trước lại có một thiếu niên bị trói vào giá gỗ, hắn tóc trắng trời sinh, cốt cách và tướng mạo mềm mại tinh xảo.
Đôi tay bị tách ra của hắn bị trói trên giá gỗ bằng dây trói tiên, trông như đang chịu hình phạt, tóc trắng xõa tung, những ngón tay tái nhợt nhỏ máu, khóe môi cũng có vết máu, áo đỏ tung bay theo gió.
Mũi tên gỗ phá tan oán khí nhưng không dừng lại, thấy sắp bắn trúng hắn rồi.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Hề Chi lập tức điều chuyển linh lực, niệm khẩu quyết, ép mũi tên gỗ bị bắn ra lệch khỏi quỹ đạo đã định, mũi tên gỗ sượt qua người hắn, chỉ bắn đứt một đoạn tóc trắng.
Mộc Hề Chi bước nhanh đến trước mặt hắn.
Tóc trắng, khóe mắt có nốt ruồi lệ, là một đại mỹ nhân, tuổi tác lại sêm sêm với nàng.
Đây chẳng phải là nam chính trong tiểu thuyết sao?
Mộc Hề Chi buông cung tên, nhìn thẳng vào đối phương. Mà hắn cũng không nhúc nhích, phải nói là không thể nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn nàng.