Oán khí bị mũi tên gỗ bắn tan lại ngưng tụ, tạo thành một mặt quỷ sương mù đen kịt, Hàn Sương thành bỗng bùng nổ hàng ngàn hàng vạn tiếng gào thét đau đớn, khuôn mặt sương mù đen kịt xuất hiện vô số khuôn mặt nhỏ, đủ cả nam nữ già trẻ.
Nhìn số lượng khuôn mặt nhỏ, có lẽ tất cả người dân Hàn Sương thành đều ở trên đó.
Mộc Hề Chi liếc nhìn, thầm nghĩ khó thật, tu vi của nàng chỉ mới tam giai, chưa đột phá tứ giai, lần đầu ra ngoài luyện tập mà độ khó lại lớn như vậy, phụ thân thật sự đề cao nàng quá rồi.
Nàng giơ tay lên, cung tên và mũi tên hóa thành vòng tay gỗ trở về vị trí cũ, nàng cởi dây trói tiên cho người bị trói trên giá gỗ. Lần đầu làm không quen tay.
Trên người hắn có không ít vết thương lớn nhỏ, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ giật mình.
Người Vân Trung Hỏa gia, tay nắm giữ hỏa, thường mặc trang phục màu đỏ rực rỡ trông rất nổi bật. Chiếc thắt lưng đỏ dài và mảnh của hắn siết chặt một vòng eo thon, lại bị dây trói tiên trên người trói chặt khiến đường nét càng rõ ràng hơn.
Phi lễ chớ nhìn, Mộc Hề Chi không nhìn.
Oán khí chia thành vô số luồng khí, dọc theo không trung rơi xuống, cố gắng tấn công họ.
Trước khi cởi dây trói tiên cho người ta, Mộc Hề Chi đã kết pháp ấn hộ thân xung quanh, có thể tạm thời bảo vệ họ không bị oán khí tấn công nhưng thời gian có hạn.
Chúc Huyền Tri cụp mi nhìn nàng.
Người trước mắt mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tùy ý búi tóc thành hai búi, dùng một đoạn cành cây cố định, phần tóc còn lại đều được vén ra trước ngực, vài dải lụa màu sắc khác nhau xen lẫn trong tóc.
Trên vạt áo của nàng thêu gia huy Cầm Xuyên Mộc gia, thụ văn trên tay áo chỉ có ba vòng, có nghĩa là đệ tử Cầm Xuyên Mộc gia tu vi tam giai. Vòng tay gỗ trên cổ tay là bản mệnh mộc của người Mộc gia, cũng là pháp khí của họ.
Vòng tay gỗ nhìn chung đều giống nhau nhưng sẽ biến hóa thành các pháp khí khác nhau tùy theo chủ nhân.
Vậy ra nàng là người Cầm Xuyên Mộc gia.
Chúc Huyền Tri định thu hồi tầm mắt, đối phương lại ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp đập vào mắt hắn, ngũ quan nhìn rõ ràng trong nháy mắt.
Nàng hơi nhướng mày, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng mịn, đôi môi khẽ mím như đang suy nghĩ điều gì đó, mái tóc đen như mực bị gió thổi hơi rối khác hẳn với mái tóc trắng bẩm sinh của hắn.
Mộc Hề Chi nghiêng đầu cười.
Nàng như quên mất oán khí đang bao vây họ, tự giới thiệu: "Cầm Xuyên Mộc gia, Mộc Hề Chi. Mạo muội hỏi danh tiếng của đạo hữu đây là?"
Mộc Hề Chi đây là cố ý hỏi.
Chúc Huyền Tri không nói gì, không biết là do quá yếu không nói nên lời hay là vẫn còn cảnh giác với nàng. Mộc Hề Chi không để bụng: "Ta đoán đạo hữu là Chúc Lệnh Chu của Vân Trung Hỏa gia?"
Lần đầu gặp mặt mà nàng có thể đoán ra thân phận của hắn cũng không có gì lạ. Việc gia chủ Hỏa gia có hai người con trai, lại còn là song sinh không phải là bí mật gì. Trong ngũ đại gia tộc đều truyền tai nhau, chỉ cần là tu sĩ thì đều biết.
Đại công tử Chúc Lệnh Chu của Vân Trung Hỏa gia khá nổi tiếng, nổi tiếng vì thể chất yếu ớt.
Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, Mộc Hề Chi cứ nghĩ đến nam chính Chúc Lệnh Chu là hình ảnh Lâm Đại Ngọc trong đầu hiện ra, xinh đẹp nhưng yếu đuối khiến người ta thương xót, nói một câu trời ghét hồng nhan cũng không quá đáng.
Gia chủ Hỏa gia chưa bao giờ từ bỏ Chúc Lệnh Chu, coi y là người kế nhiệm gia chủ, bất kỳ dược liệu quý giá nào cũng đều sẵn sàng dùng cho y.
Dù vẫn không có tiến triển gì nhưng cũng không hề nhắc đến việc chọn người kế thừa gia chủ khác.
Không giống như đệ đệ khỏe mạnh, từ khi Chúc Lệnh Chu sinh ra đã có mái tóc bạc trắng, khóe mắt có một nốt ruồi lệ màu hồng thắm. Y biết rõ rằng với thể chất như vậy mà tu luyện rất khó khăn nhưng vẫn kiên trì.
Mặc dù hai người họ trông gần như giống hệt nhau nhưng cũng rất dễ nhận ra, Mộc Hề Chi đã nhận ra.
Người này chắc chắn là Chúc Lệnh Chu.
Thiên hạ chỉ nghe đến Đại công tử Chúc Lệnh Chu của Hỏa gia nhưng ít ai nghe đến Nhị công tử Chúc Huyền Tri của Hỏa gia, có lẽ là vì hành sự quá khiêm tốn.
Mộc Hề Chi lại biết đôi chút.
Dù sao thì điều này cũng liên quan đến bối cảnh thân thế của nam chính Chúc Lệnh Chu, bị Thiên Đạo trói buộc, nàng cũng chỉ nhớ được những điều này mà thôi —— Chúc Huyền Tri không có lòng đồng cảm, vô cùng đố kỵ, luôn muốn anh trai mình chết.
Chúc Lệnh Chu đối xử với hắn rất tốt nhưng cũng không ngăn cản được hắn muốn Chúc Lệnh Chu chết.
Mộc Hề Chi không che giấu việc nàng nhận ra người này chính là Chúc Lệnh Chu, thấy hắn chậm chạp không trả lời, nàng lại nói: "Ta đoán không sai chứ, ngươi chính là Đại công tử Chúc Lệnh Chu của gia chủ Vân Trung Hỏa gia."
Chúc Huyền Tri nhìn nàng cười như không cười nhưng không phủ nhận, khẽ hừ một tiếng.
Sao lại không có thiết lập nhân vật giống trong truyện nhỉ? Mộc Hề Chi thắc mắc một lúc nhưng không quá bận tâm. Nàng đã có thể xuyên vào tiểu thuyết, tính cách của nam chính có chút khác biệt so với miêu tả trong truyện cũng không phải là không thể.
Mộc Hề Chi vừa quan sát oán khí bị pháp ấn hộ thân ngăn lại, vừa nói mục đích đến Hàn Sương thành của mình rồi hỏi hắn tại sao lại đến Hàn Sương thành.
"Đi ngang qua." Chúc Huyền Tri lau vết máu trên khóe môi, cuối cùng cũng mở miệng nhưng lời ít ý nhiều.
Mộc Hề Chi: "..."
Nàng ném sợi dây trói tiên rơi ra từ người Chúc Huyền Tri đi, nhìn mười ngón tay rũ xuống bên hông hắn, máu me đầm đìa: "Còn cử động được không?"
Không biết gia chủ Vân Trung Hỏa gia nghĩ thế nào mà để đứa con trai yếu đuối không tự lo nổi cho bản thân chạy khắp nơi một mình, cũng không phái thêm vài người bảo vệ, không sợ y mất mạng sao?
Chúc Huyền Tri không bị trói buộc, dùng tay bẻ gãy giá gỗ từng trói hắn, chỉ chốc lát đã vỡ tan thành từng mảnh.
"Đạo hữu ngươi thấy thế nào?"
Mộc Hề Chi nghiêm mặt gật đầu: "Ta thấy rất ổn." Người bị trói bằng dây trói tiên không thể sử dụng linh lực, giờ hắn đã được tự do, linh lực hẳn đã trở lại trạng thái vận hành bình thường.
Chúc Huyền Tri nhìn oán khí bên ngoài, bước chân định đi ra ngoài nhưng chưa đi được mấy bước, cơ thể yếu ớt đã lảo đảo. Nàng đứng bên cạnh vô thức đỡ hắn: "Ngươi không sao chứ?"
"Đừng chạm vào ta."
Biểu cảm của hắn hơi thay đổi, rút tay đang được nàng đỡ về mà không mảy may gì.
Chúc Huyền Tri chớp mắt như có điều suy nghĩ, không hiểu sao đầu ngón tay lại có cảm giác tê dại. Hắn lùi lại một bước, nghi ngờ Mộc Hề Chi đã dùng thuật pháp gì với mình nhưng nhìn thì lại không giống.
Hắn hơi hối hận vì để thăm dò Hàn Sương thành, mặc cho oán khí kéo mình vào thành làm bị thương, nếu không thì hắn đã không phải sợ nàng sẽ ra tay làm hại mình.
Mộc Hề Chi không biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng cho rằng hắn yếu đuối nên sĩ diện, không muốn người khác đỡ, không đỡ thì không đỡ, chuyện này cũng không quan trọng, sự chú ý của nàng nhanh chóng bị oán khí sắp phá vỡ pháp ấn hộ thân thu hút.
Không thể nán lại lâu được nữa.
Sau khi sương mù đen tan đi, cảnh tượng trong thành hiện ra rõ ràng, các cửa hàng và lầu các trong tầm mắt đều bị ngọn lửa lớn một năm trước thiêu rụi, chỉ còn lại những bức tường đổ nát, những thi thể không được chôn cất nằm rải rác khắp nơi.
Mộc Hề Chi định trực tiếp đối mặt với oán khí do hàng triệu hồn người tụ lại này, chưa kịp hành động thì mặt đất dưới chân nàng đột nhiên rung chuyển, nứt ra một khe hở.
Lúc này nàng mới để ý thấy nơi họ đang đứng chính là pháp trường hành hình của Hàn Sương thành.
Muốn hóa giải hoặc thu phục oán khí ngút trời thì phải biết oán khí từ đâu mà đến. Mép đài hành hình so với những nơi khác thì sạch sẽ hơn, có một bộ xương nằm thẳng.
Mộc Hề Chi niệm hai từ "mạo phạm" với bộ xương, sau đó cúi xuống chạm vào bộ xương rồi dùng tay kia nắm lấy Chúc Huyền Tri.
"Ngươi lại chạm vào ta làm gì..."
Chúc Huyền Tri ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, trong mắt có sự bài xích nhưng lại không thể khống chế được sự dễ chịu.
Mộc Hề Chi xuyên vào thế giới trong sách từ khi còn trong bụng mẹ, đã thấy không ít thứ kỳ lạ cổ quái, lại còn trở thành tu sĩ nên không sợ xương người mấy, huống hồ nàng làm vậy là có lý do.
Nhận thấy Chúc Huyền Tri có ý định giãy giụa, nàng lại nắm chặt hơn, gặp chuyện không tự loạn trận cước, giọng điệu thản nhiên giải thích: "Ta không chỉ là người của Cầm Xuyên Mộc gia mà còn là một Thông Linh Sư."
Chúc Huyền Tri không nhúc nhích.
Mạch máu trên mu bàn tay hắn vì kìm nén một loại cảm xúc nào đó mà nổi lên rõ ràng, bị nàng nắm lấy.
Thông Linh Sư, có thể thông qua tiếp xúc, thi triển thuật pháp để đi vào ý niệm của người khác, giao lưu trao đổi với đối phương. Nếu đối phương đã chết, cũng có thể thông qua tiếp xúc với thi thể để cảm nhận câu chuyện cuộc đời của người đã khuất.
Thông Linh Sư rất hiếm.
Không phải muốn làm Thông Linh Sư là có thể làm Thông Linh Sư, cần có thiên phú và cơ duyên. Người có chút tà ý trong lòng cả đời cũng không thể tu thành, số lượng Thông Linh Sư trong ngũ đại gia tộc đếm trên đầu ngón tay.
Chúc Huyền Tri hiểu ý nàng, nàng muốn đi vào ý niệm của người đã khuất cùng hắn.
Tuy Mộc Hề Chi chạm vào hắn nhưng sẽ không đi vào ý niệm của hắn, bởi vì đối tượng nàng niệm chú thi triển thuật pháp không phải hắn nên không liên quan gì.
Những bộ xương khác đều ở xa đài hành hình, lại không được pháp ấn hộ thân bảo vệ, nếu Mộc Hề Chi đi ra ngoài tìm bộ xương khác e rằng sẽ bị oán khí tấn công, nàng chỉ có thể chọn bộ xương này.
Sau khi họ đi vào ý niệm của người đã khuất, pháp ấn hộ thân có vỡ cũng sẽ không bị oán khí xâm phạm.
Có thời hạn, trong vòng một canh giờ.
Mộc Hề Chi thấy Chúc Huyền Tri có vẻ không thích nàng chạm vào hắn, quyết định hỏi cho rõ ràng: "Chúc đạo hữu có muốn đi vào cùng ta không?"
"Chẳng phải ngươi đã nắm tay ta rồi sao?" Nụ cười của Chúc Huyền Tri có chút lạnh lẽo.
Sao nàng lại thấy hắn nói năng kỳ quái thế nào ấy? ( truyện trên app t.y.t )
Có lẽ là ảo giác. Mộc Hề Chi thôi suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống đối diện với bộ xương niệm chú thi triển thuật pháp, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Chúc Huyền Tri, nhắm mắt lại, đi vào ý niệm của người đã khuất cùng hắn.
Chiếc vòng gỗ của nàng từ từ mọc ra mấy cây non xanh tươi, ngụ ý rằng họ đã đến nơi an toàn.
Cây non héo úa thì có nghĩa là có chuyện.
Không lâu sau khi mở mắt ra, Mộc Hề Chi nhìn thấy Hàn Sương thành trước khi bị ngọn lửa lớn thiêu rụi, lầu các san sát, người qua lại đông đúc, không có gì bất thường.
Chúc Huyền Tri không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp phồn hoa của Hàn Sương thành, vừa bước vào thế giới trong ý niệm của người đã khuất đã buông tay nàng ra. Chậm một khắc cũng không được, hắn còn cố ý giấu tay ra sau lưng.
Nàng bị chê rồi sao?
Mộc Hề Chi hừ một tiếng.
Nàng muốn bảo vệ người này sống đến cuối truyện chứ không muốn công lược hắn. Nếu không phải sợ hắn ở bên ngoài thế giới ý niệm của người đã khuất một mình sẽ chết, Mộc Hề Chi mới không đưa hắn vào đây đâu.
Một khi họ vào đây sẽ không khác gì người thật ở đây, nàng biết cách tốt nhất để hiểu một nơi là tiếp cận với người dân địa phương.
Nàng tìm một tiệm mì đông người ngồi xuống, muốn nghe chuyện phiếm, tiện thể gọi hai bát mì thịt.
"Mời ngồi."
Mộc Hề Chi tự nhiên mời hắn ngồi xuống: "Gặp nhau là có duyên rồi, mời ngươi ăn mì thịt." Nàng không lo lắng cho đại ca, sư huynh sư tỷ đi cùng sẽ gặp chuyện mấy, tu vi của họ đều cao hơn nàng.
Không cần lo chuyện bao đồng.
Móng tay Chúc Huyền Tri bấm sâu vào lòng bàn tay, kìm nén cảm giác tê dại và run rẩy ở đầu ngón tay, khóe mắt không tự chủ được ửng đỏ như thoa son phấn, làm cho nốt ruồi lệ càng thêm rực rỡ. Hắn nắm chặt năm ngón tay lại thành nắm đấm.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Mộc Hề Chi chỉ là một tu sĩ tam giai, không thể lặng lẽ dùng thuật pháp với hắn nhưng nếu không phải vậy thì khó có thể giải thích được chuyện này.
Hắn không thích cảm giác mất kiểm soát này.