Giữa cơn choáng váng từ đỉnh đầu truyền tới khiến tầm mắt dần mờ đi, căn phòng tối bụi bặm với những tia sáng từ bên ngoài chiếu vào qua từng khe hở, phải thật lâu sau tôi mới có thể tỉnh táo được mà quan sát chung quanh.

Khó khăn chống người ngồi dậy, mở chiếc cổ áo sơ mi chật chội như muốn khiến người ta ngộp thở ra, một giọng nói từ phía sau gáy thình lình vang lên, hơi ấm phả vào khiến tôi bất giác rợn cả người

"Tỉnh?"

"Qua....A!"

Tôi giật bắn người lùi ra xa nhìn về phía phát ra giọng nói kia, hệ thống đang ngồi ngay bên cạnh chỗ tôi vừa nằm xuống, chậm rãi đứng dậy, cậu ta cũng không thèm để ý đến nét mặt hoảng hốt của tôi bây giờ, trực tiếp hỏi

"Nhận mô tả nhiệm vụ?"

"Ơ....à...ừ" - Tôi gật đầu

Có lẽ vì là một độc giả trung thành với thể loại xuyên không, cho nên về việc chính bản thân mình trải nghiệm, trừ ban đầu hơi shock một chút, hiện tại có thể bình tĩnh tiếp thu được chuyện này.

Mặc dù nó vi diệu vãi hồn ra

Cậu khẽ gật đầu, những đầu ngón tay thon dài tinh tế chạm vào giữa không trung, từng nơi cậu lướt qua đều hiện lên những ô vuông màu dạ quang nổi bật, hệ thống dùng hai bàn tay của mình đặt cố định vào cùng một chỗ, kéo về hai phía ngược nhau

Màn hình trong suốt bốn chiều nhanh chóng mở rộng theo ngón tay của cậu, được chia làm ba khung ảnh chứa hình ảnh của ba người. Từ trái sang là một thiếu nữ trẻ xinh xắn, một thanh niên dáng vẻ hoạt bát và một ông chú trung niên hiền lành. Cả ba đều sở hữu nét đặc trưng mà chỉ nhân vật tiểu tam mới có, không quá nổi bật, cũng chẳng quá xấu, tôi khó hiểu nhìn y hỏi:

"Gì đây?"

"Mời kí chủ lựa chọn nhân vật"

À, ra là thế, bắt mình đóng vai giải cứu nam phụ đây mà

Nghĩ đến tiểu tam cũng không ảnh hưởng gì lắm đến cốt truyện, cùng lắm chỉ làm cho một vài tình tiết thêm gây cấn và nổi bật hơn đám đông một chút, chỉ sau vai phụ và chính. Mà đã là vai chính thì phải đẹp lồng đẹp lộn, tài sắc vẹn toàn, vạn người độc nhất, vai phụ cũng không thể kém sang, quý tộc thì mới làm tăng độ thiện cảm của độc giả, tuy thế chung quy cũng chỉ làm gia vị được thêm vào cho tình yêu của vai chính được đậm đà hơn thôi

Tóm gọn lại tôi cũng chỉ vừa 16, giới tính là nam, nên ngay lập tức không đắn đo suy nghĩ liền chọn thanh niên ở khung ảnh chính diện

Và tôi cảm thấy cái dòng giới thiệu nhân vật tiểu tam tiểu nhị vài giây trước cùng với quyết định chọn thanh niên chinh giữa vài giây sau nó lại hợp lí kinh hồn

Một tiếng chuông thanh thuý vang lên, ba khung ảnh biến mất ghép lại thành một, khung ảnh thiếu niên kia đột nhiên mở rộng dần, sau đó lập tức đâm thẳng vào người tôi. Trước mắt loé lên một cái, những dòng chữ nhỏ dày đặc với tốc độ nhanh đến chóng mặt lần lượt hiện ra, ghép lại thành một đoạn văn hoàn chỉnh, cùng với tiêu đề mô tả nhiệm vụ màu ánh kim chói mắt

 

 

Giải cứu nam phụ, vui lòng quần chúng

Nữ chính thế giới này tên Tri Nguyệt, sống trong một gia đình bình thường. Cuộc sống tầm thường không gì nổi trội

Năm lớp mười một, cô tình cờ học chung với nam chủ Trần Quốc, hot boy của thế giới, sắc nước hương trời, hồng nhan hoạ thuỷ, dịu dàng bên ngoài, bá đạo bên trong, tổng tài của các chị em phụ nữ. Tuy sở hữu hai tính cách đấu đá nhau mãnh liệt, nhưng rất may bằng một cách vi diệu nào đó mà anh chưa lâm vào tình trạng tâm thần phân liệt, con ông cháu cha, nhà giàu nứt vách, hận không thể nhai thẻ đen mà sống qua ngày

Nam chính này is not nhân loại

Vào một hôm nọ trong giờ giải lao, khi cả lớp đều đã đi hết, Tri Nguyệt đang chuẩn bị xử lí bữa ăn của mình thì tình cờ Trần Quân - em trai cùng cha khác mẹ của Trần Quốc, chạy đến tìm anh của mình. Bắt gặp cách ăn như người rừng của cô, anh đã phải lòng từ giây phút ấy

...Không ngờ lại có cái thể loại thích lạ lùng đến vậy

Phát hiện ra em trai mình có ý định với nữ chính, nam chủ âm thầm quan sát

Ngày hôm sau nam phụ ra đi

Hàn Phong:....

Thanh niên, tôi chia buồn sâu sắc cùng anh, dù tôi cũng đách biết anh lên tây thiên vì cái lí do củ chuối gì

1

Nữ chính và nam chính yêu nhau từ ngày ấy và sống hạnh phúc mãi về sau

Nhân vật chính trong đây tim gan đi vắng hết rồi à??

_Mức độ bi thương của nam phụ: 100%

Chỉ vì nhìn một ánh mắt, hỏi một câu không liên quan gì đến gái, nhưng lại vì gái mà chết, tôi không biết trên đời còn ai bất hạnh hơn anh nữa rồi.

Để đọc tiếp nào, tay tôi vuốt nhẹ màn hình một chút, dòng chữ sáng lấp lánh bảy màu kèm theo icon thân thiện chào tôi

[Chúc kí chủ thực hiện nhiệm vụ thành công, hết. \(^°^)/]

...
Wait...WTF? Hết rồi?

Một câu chuyện, một thế giới, một cái chết chỉ tóm gọn trong một dòng chữ?

Được rồi, tôi biết đây là hai dòng chữ rưỡi, nhưng nếu ghép lại thì chúng ngang ngửa một dòng chữ thật đấy

Nhưng chuyện này không quan trọng!

Quan trọng là đây. Đây! ĐÂY! Đúng! Chính cái bảng nhiệm vụ này đây! Không một hướng dẫn, không một dự báo, chỉ đơn giản giới thiệu nhân vật, xong rồi?

"Hệ thống...thế này có phải quá ít rồi không?"

Làm sao tôi có thể cứu được nam phụ khi tôi còn chả biết rõ tình tiết truyện như nào để mà ra tay hả?! Có tâm một chút đi chứ

"Mô tả nhiệm vụ do tổng bộ phụ trách, rất đầy đủ chi tiết, xin hãy tin tổng bộ"

Đầy đủ chi tiết cái con khỉ á! Mấy dòng này mà là mô tả cái quái gì, cậu nhìn lại cậu đi, mí mắt đang run rẩy đến thế còn bảo tôi xin hãy tin tưởng cấp trên của cậu à? Tin được sao? Được sao???

"Tôi muốn kiện tổng bộ"

"Kí chủ có muốn liên lạc với phía trên?"

"Muốn! Tôi chân thành muốn gặp quản lí của công ty cậu" Để ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà bà (hắn) ta!

Hệ thống thoát ra khỏi mô tả nhiệm vụ để vào trang chủ, tôi trố mắt nhìn giao diện phong phú ngay trước mắt. Sống trên đời suốt mười sáu năm tiếp xúc với công nghệ thông tin, lần đầu tiên tôi thấy được một trang chủ phong phú và đa dạng như thế này, gồm duy nhất ba khung chữ lớn lựa chọn nhân vật, mô tả nhiệm vụ và liên hệ tổng đài, còn có

Hết rồi

Tôi: "..."

Không còn gì để nói, nói nữa sợ bị đì

Hệ thống liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó bình thản chạm tay vào ô hình điện thoại, màn hình xung quanh nhanh chóng biến thành một đại dương xanh với cầu vồng lấp lánh, chính giữa bầu trời cùng những cánh chim hải âu trắng muốt bay đi, yên lặng ẩn hiện dòng chữ "Waiting...", ngoại lệ sát phong cảnh, phá nát cả tâm tình

Đợi chờ là hạnh phúc

Tôi nhìn chằm chằm vào ba dấu chấm cuối câu đang chầm chậm nhảy lên rồi hạ xuống, nhảy lên, rồi hạ xuống

"Kính chào quý khách---"

Giọng nói vô cảm bất thình lình vang lên khiến tôi giật bắn mình, trên màn hình không còn là biển rộng bao la waiting for bắt máy nữa, thay vào đó là một bầu trời hào quang chói loá khai sáng mắt người xem. Với nền đất là mây trắng dịu êm, cùng những thiên sứ đang tung tăng đuổi bắt, từ phía trong lẫn ra ngoài cung điện vàng nguy nga tráng lệ

Tất cả đều làm nền cho một nữ giao dịch viên trong bộ vest màu xanh đậm, cà vạt màu đỏ điểm hoạ tiết hình nơ, tóc búi cao gọn gàng, vòng hào quang kim can trên trán ẩn hiện sau chiếc nón nhỏ màu xanh được các chị chân dài ở sân bay ưa thích, chiếc headphone hình bướm đeo trên tai, đôi cánh nhỏ nhắn như cánh chim cúc phía sau lưng đang ra sức đập đập tạo phong cảnh , khuôn mặt mỉm cười thân thiện nhìn chằm chằm về phía đối diện

Tôi im lặng vài giây, dùng tay vả mặt mình thật đau để tránh khỏi bật ra tiếng chửi thề khiếm nhã

Cái phong cách mới lạ gì đây? Từ đại dương xanh cho đến thiên đường rộng lớn, một thế giới ảo diệu thần tiên thuộc thể loại huyền huyễn như thế, lại nhét vào một con giao dịch viên, lai tiếp viên, đảm nhiệm vai trò tổng đài viên.

Xu hướng mới? Thời trang mới? Cách không cần dùng tay vẫn dư sức chọc mù mắt người xem mới?

Xa xa có tiếng nứt vỡ của thế giới quan truyền đến

"Quý khách đang gọi đến tổng đài của công ty Xuyên không là phụ HÀNH KÍ CHỦ LÀ CHÍNH của chúng tôi. Quý khách có nhu cầu gì?"

"...Tôi muốn gặp tổng bộ của mấy người"

"Muốn tư vấn về dịch vụ, vui lòng nhấn phím 1"

"... Tôi muốn gặp tổng bộ"

"Muốn hỏi thăm về trình độ xin việc làm trong tổ chức, nhấn phím hai"

"Tổng bộ"

"Xem lịch sử xuyên không để thành công nhưng cuối cùng thành thụ của bản thân, nhấn phím ba"

"...tổng bộ"

"Có nhu cầu trọng sinh, nhấn phím bốn"

"...please"

"Lập hợp đồng xuyên kiếp, nhấn phím năm"

"....thiên sứ ơi notice me!"

"Quý khác có yêu cầu gì?"

Finally

Tôi kiềm chế khoé môi đang cật lực run rẩy của mình, cố bình tĩnh nhìn màn hình trước mắt lặp lại câu hỏi

"Tôi muốn gặp tổng bộ"

"Xem ưu đãi hàng tháng, nhấn phím sáu

Xuyên cùng bạn nhảy, nhấn phím bảy"

"..." Really nigga?

3

"Xuyên vào tiểu thuyết, nhấn phím tám"

"Chị tiếp viên giao dịch tổng đài viên, em sâu sắc cảm thấy mình có lỗi khi đã có ý chê bai với xu hướng thời trang style riêng độc đáo của chị"

Tôi rơi lệ chắp tay lạy cúng màn hình trước mắt, thể hiện mình là một con người tội lỗi đang cầu xin tha thứ, người con gái trên màn ảnh mỉm cười càng sâu, ánh mắt khẽ híp lại nhìn xuống tôi, ý bảo tôi nói tiếp

"Em sai rồi"

"Và?"

"Chị xin lỗi em đi"

"...Cầu thêm hành cho cuộc sống mới được thả thính, nhấn phím chín"

"...em bị liệu"

"Tham khảo cước phí xuyên để đời thêm tiếng cười, nhấn phím mười"

"....em không cố ý"

"Tư vấn các kiểu xuyên độc đáo không hai chỉ một, nhấn phím mười một"

"Thế khi nào mới tới tổng bộ?"

"Muốn liên hệ với tổng bộ nhấn phím 183"

"À Ha!"

Tôi cười đắc ý, nhanh chóng dùng tay đặt vào ô nhỏ hình bàn phím mini, nhấn ra dãy số 183

Muahahahaha, ta thành công rồi

Tôi ngửa đầu cười to sảng khoái, sau bao nhiêu giây phút trôi qua, cuối cùng tôi cũng dụ được ra con số để liên hệ với phía trên mà không cần nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, nhìn màn hình chờ người nơi ấy nữa

Tôi thật là thông minh, a ha ha ha ha

"Thao tác không thể xác nhận, không thành công"

Hào quang lấp lánh quanh thân vụn vỡ, linh hồn đang tung tăng đắc ý dạo trên mây, liền bị câu không thành công nhẫn tâm, không thương tiếc đá xuống địa ngục. Tôi tức giận đập mạnh vào màn hình, bức xúc hỏi

"Vì sao không thành công? Rõ ràng đã bấm đúng số!"

"Vì tôi chưa đọc tới"

"..."

"Đăng kí làm hệ thống với chức năng bà mai, nhấn phím mười hai"

Cái dumaaaaaaaaaaaaa!!!!!

1

.
.
.

"Yêu cầu về thế giới mới, nhấn phín 180"

Giọng nói của tổng đài vẫn đều đều vang vọng, quẩn quanh thân xác khô gầy đang nằm bất động trên mặt đất hỏi sự đời

Sau bao nhiêu tiếng tôi cào cấu, tôi cắn xé, đợi chờ là hạnh phúc, rồi tuyệt vọng nằm trên nền đất niệm kinh Phật

Mẹ nói không sai, muốn bình tâm lại, chú đại bi luôn sẵn sàng hoan nghênh đến đọc

5

"Đánh giá hệ thống, nhấp phím 181"

Có điều cái tôi đọc lại là nhân quả

A, tôi cảm thấy sâu thẳm trong tâm mình thật yên bình khôn tả

Tầm mắt tôi nhìn mọi thứ chung quanh như vừa được khai sáng

"Thông tin về vật phẩm, nhấn phím 182"

Nhân xung quanh, làm gì, đều tạo ra quả của ngày sau, nhân quả luân hồi, thiết lập thế giới

Vô tư, vô nghĩ, vô sầu, vô bi, vô lo, vô tâm, vô tình, vô cảm xúc

Ngẫm lại người chế tạo ra mặt liệt hệ thống, có lẽ cũng đã được kinh Phật khai sáng khi đang trong quá trình tạo dung cho sản phẩm mình

A, tâm hồn cảm thấy như mặt hồ tĩnh lặng, không có bất kì bức xúc oán niệm nào

Thật tốt

"Liên hệ tổng bộ nêu ý kiến, nhấn phím 183"

"Mẹ nó lần này không thành công nữa lần sau bố xuyên làm con gái!"

3

Tôi đứng phắt người dậy phẫn hận đập từng con số, ánh mắt như một con dã thú, sẵn sàng dùng hết sức bình sinh đập nát màn hình trước mặt bất cứ lúc nào, nếu như nó dám một lần nữa hiện lên dòng chữ không thành công khi nãy.

Chỉ mới vài giây (?) nhưng tưởng chừng như cả đời người, những dấu chấm hiện lên lại biến mất, hiện lên, lại biến mất. Tôi thở hồng hộc căng mắt ra nhìn màn hình không dám chớp mắt, chỉ sợ lơ là một tích tắc, thằng cha tổng bộ vừa kết nối đã kết thúc cuộc gọi, thế thì tôi phải chờ thêm 183 lần nghe chị tổng đài đọc nữa mới gọi lại được?

Troll nhau à?

Đánh nhau không?

Đợi cho đến khi mặt tôi tái đi vì hô hấp không thông, võng mạc cay xè vì không chớp mắt, màn hình lúc này mới hiện lên một người con gái trong bộ pijama hình dora ngáp ngắn ngáp dài nhìn màn hình mơ màng lên tiếng

"Chuyện---BỤP"

Một bóng người nhanh như chớp tắt camera phía đối phương, tôi nghe rõ ràng từng câu từng chữ trách mắng, tiếng sột soạt của quần áo ma sát vào da thịt bên kia màn hình.

"Đường đường là tổng bộ lại xuất hiện truớc mặt công chúng với bộ dáng này, định tạo thêm cơ hội để báo chí soi mói?"

"Oa...hả? Không nghiêm trọng thế chứ"

"Bỏ tay ra! Không cho phép làm nũng, chí ít là bây giờ"

"Tôi nghe được vế sau đấy"

"Nghiêm túc đi!"

Tôi cảm thấy đến cái màn hình bên này cũng không chịu nổi sự hường phấn, muốn hoá thành tim bay tan vào mây khói cho vừa lòng mấy người rồi. Hai giọng nói rõ ràng là nữ nhân này, muốn trồng bách liên hoa hợp thì cũng nên chọn đúng lúc đúng thời điểm đi chứ

Rốt cuộc bầu không khí bên này sắp biến dạng thì bên kia cũng đã chịu bật cam lên, ánh mắt của cô gái diện bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc, nhàn nhạt hỏi

"Cậu là ai? Sao lại có thể gọi cho tôi?"

Thiếu nữ, chúng ta chỉ vừa tạm biệt nhau cùng lắm chưa được một ngày khi cô kéo tôi từ tây thiên xuống, tại sao lại vô tình quên nhau vậy?

Thấy tôi im lặng không lên tiếng, tổng bộ liếc mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, lại nghi hoặc thu tầm mắt về

"Hệ thống của cậu đâu? Tại sao tôi không thấy bất cứ vật gì đại diện cho hệ thống?"

Tôi chớp chớp mắt nhìn cô, im lặng vòng qua phía sau màn hình kéo cái người mặt liệt đang không biết vì sao lại trốn vào trong đấy ra, đặt cậu đứng trước màn hình. Bờ vai của cậu trong tay tôi đột nhiên thẳng lên rồi cứng ngắc, đối diện với người trước mặt, cậu cất tiếng thân thiết chào cô, tôi ở phía sau thế nhưng nghe rõ được biên độ run trong giọng nói của cậu

Sao lại run nhỉ?

Rất nhanh phản ứng của người bên kia làm tôi hiểu ra ngay lập tức

"Ôi ôi con trai cưng của ta, sao con lại xấu như thế hả?"

Từ phía này tôi không thể thấy rõ khuôn mặt cậu đang có biểu cảm gì, nhưng nhìn nắm tay siết chặt lại thả ra của cậu, chắc hẳn là đang tức giận đến run rẩy đi

"Ta tạo ra các anh chị em của con ai ai cũng xinh tươi, ai ai cũng tràn đầy sức sống, chỉ có mỗi mình con lại mặt liệt, quanh năm băng lãnh u uất như người chết, thật sự khiến ta đau lòng mà rơi lệ"

Tôi nghĩ người đau lòng nhất hẳn là cậu ấy đi

"Mời tổng bộ nghiêm túc đáp ứng nhu cầu của khách hàng"

Lời nói tuy nhỏ, nhưng lại như rít qua từ kẽ răng. Dường như cảm nhận được sự tức giận từ phía đối phương, người kia ngay lập tức ngưng bài diễn văn đau vì mặt con đến từng khúc ruột của mình, khẽ ho một tiếng làm dịu bớt bầu không khí xung quanh, tôi lúc này mới dám ngó đầu ra hỏi

"Chẳng hay phần mô tả nhiệm vụ có vấn đề?"

"Ý cậu là sao?"

Khuôn mặt gượng gạo khóc lóc nỉ non của người kia ban nãy nhanh chóng biến thành dáng vẻ nghiêm túc và trầm lắng, tôi không kịp định hình mà ngây ra một chốc, cảm nhận sâu sắc câu nói lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng. Chân mày đối phương khẽ nhíu lại hết sức khó chịu, tôi hoàn hồn, nhớ tới lí do mình gọi đến tổng bộ, nghiêm túc hỏi

"Phần mô tả nhiệm vụ của các vị chẳng hay có trục trặc gì chăng? Nó quá ngắn"

"Xin hãy tin tưởng công ti"

"Nhưng ngoài khái quát nhân vật chính cùng lí do nam phụ chết đi thì chả còn gì cả"

"Cho dù có lỗi cũng hãy tin tưởng công ti" - Tổng bộ bình tĩnh trả lời

"Thế nếu tôi vì không biết tình tiết câu chuyện rõ ràng mà để nam phụ chết?"

"Thì đó là lỗi của cậu chứ không phải của công ti"

Làm ăn hơi bị vô trách nhiệm rồi đấy!

Tôi quay sang nhìn gương mặt hệ thống, trông cậu rất bình tĩnh nhìn tôi giống như đó là lẽ đương nhiên, cậu hất nhẹ đầu về phía màn ảnh ý bảo tôi trả lời, ngó lơ trước khoé môi đang cật lực run rẩy của tôi

"Nếu không còn gì để hỏi, tôi xin ngắt kết nối"

Không đợi tôi kịp trả lời, bên kia màn hình đã tắt máy, nó nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất khỏi không trung, hệ thống vẫn đứng nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm vào tôi, ôn tồn bảo

"Mời quý khách bắt đầu nhiệm vụ"

Trong thâm tâm tôi đang cào cấu, đang cắn xé, đang gào thét hỏi thăm từ trên xuống dưới cả nhà tổng bộ hệ thống vì 183 giây chờ đợi uổng phí kia, có biết hay không một giây của thanh xuân người ta là quý giá, với khoảng thời gian đó tính ra cũng được xấp xỉ hơn ba mươi phút, vậy cũng tương đương... Nhiêu nhỉ, 30.5 chia 60, sáu chia ba mươi được năm...

Ủa?

Ủa?

Ủa????

"Khoan khoan đợi chút!"

Tôi nhanh chóng kéo tay hệ thống về phía mình, nhìn chằm chằm

"Cho mượn máy tính"

Hệ thống có chút bất ngờ trợn mắt nhìn tôi, cái ánh nhìn này, nhìn như thế nào cũng giống như cậu ấy muốn hỏi tôi bị ngu à

Nah, chắc tôi nghĩ nhiều rồi

"183 giây bằng bao nhiêu tiếng?"

"Ba tiếng ba giây...Vì sao kí chủ lại đột ngột hỏi cái này?"

4

....

Tôi thả hệ thống ra, bắt đầu suy ngẫm

Hình như có cái gì đó sai sai

Hệ thống cũng có chút giật mình, ánh mắt đột nhiên có chút nghiêm túc lên

Tôi cũng cảm nhận rõ rệt có thứ gì đó không ổn trong chuyện này

Thế là cả hai đứa ngồi xổm, lấy cây vẽ ra bàn tính nhẩm, thậm chí còn thử cả những trường hợp x y gần như là vô lí và không liên quan hết sức, mà không hề nhận ra nó chỉ sai cái chỗ đơn vị thời gian

"1 giây bằng 60 phút đúng không?"

Hệ thống nhìn tôi, suy nghĩ một chút

"Đúng, nhưng mà tôi vẫn thấy nó không hợp lí chỗ nào ấy"

"Aizzz, bỏ đi bỏ đi, đau đầu chết đi được, cứ thế này tế bào não của tôi sẽ đứt hết mất"

Tôi chán nản vứt luôn cây gậy ra xa, nằm sõng soài trên mặt đất, hình như có chút bụi thì phải, nó làm cho tôi ngứa mũi không chịu được. Tôi thử dùng tay chà vào xung quanh chỗ mình đang nằm, đúng như tôi nghĩ, cảm giác này, cái mát lạnh không thua kém gì nước đá này, thứ tôi đang nằm lên chính là nền sàn lót gạch đá hoa cương.

Xung quanh vẫn còn tối lắm, tôi nhìn những đốm sáng rải rác lưa thưa giữa bóng đêm vô định, thật yếu ớt, làm gì có ánh sáng mặt trời nào lại như thế chứ. Tôi chống người đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước

Hệ thống ở phía sau có chút tò mò, hỏi

"Kí chủ đang làm gì thế?"

"Kiếm cửa ra...A!"

Tay tôi chợt chạm phải một thứ gì đó sắc bén, tựa như lưỡi dao, nó làm tôi giật thót mình lùi ra sau. Này này, đừng đùa chứ, đây là nhà bếp sao? Nhưng rõ ràng khi nãy mình đi về phía đó có vướng phải bàn ghế hay tủ chén gì đâu chứ. Đừng nói là gắn dao trên tường nha

A ha ha, đùa thôi, làm gì có chuyện gắn dao trên tường giống như ba cái mật đạo trên phim kiếm hiệp được chứ, thật là, suy nghĩ quá nhiều rồi

Tôi lắc đầu ngán ngẫm, đồng thời nắm chặt bàn tay bị thương của mình, nó đau hơn tôi tưởng chỉ vì bị vật nhọn nào đó cắt qua chút.

Tôi không có ý định lại lần mò lối ra tiếp nữa, nhưng rồi cũng chẳng cần tôi có muốn hay không, tiếng mở chốt cửa vang lên liền ngay phía sau lưng, ánh sáng đột ngột tràn vào, nó mạnh mẽ xua đi bóng tối xung quanh. Có một làn gió nhẹ thổi vào, thứ gì đó chạm nhẹ vào vai tôi, lá sao?

Tôi xoay người lại, hệ thống đứng tại nơi đó, tấm lưng mảnh mai trải đầy ánh nắng, khuôn mặt không cảm xúc nhìn tôi

"Đi thôi"

"À...ừ"

Tiếng bước chân cùng song hành lộc cộc vang lên, tôi ngoái đầu nhìn lại nơi mình vừa rời khỏi. Nó là một căn nhà gỗ nhỏ khá tồi tàn, thật có chút lạ là sàn nhà lại được lót gạch đá như thế, trông có chút không hợp phong thuỷ, cứ như ở dưới lòng đất có một thứ gì đó không muốn để cho người ta thấy vậy

Tôi đứng trước cửa chăm chăm nhìn vào nơi tôi bị vật gì đó sắc nhọn đâm lấy, thật tiếc là chẳng thấy được gì, toàn bộ phía bên trong đều phủ một màu đen kì quái, là lớp sơn sao? Trông vết sơn chỗ đậm chỗ nhạt, thật cẩu thả, người chủ xây nhà này trong lúc mướn thợ đến làm, rốt cuộc đã ăn xén ăn bớt bao nhiêu của người ta để trông cái nhà nó kinh dị vãi linh hồn thế này?

Đột nhiên có gì đó thôi thúc tôi muốn trở lại trong căn nhà này một lần nữa, nó mạnh mẽ đến nổi, khi hệ thống bất chợt nắm lấy tay tôi kéo lại, chân phải tôi đã bước được một bước vào phía trong căn nhà

Hệ thống cúi sát đầu nhìn kĩ vết thương trên tay tôi, từ trong túi lôi ra một viên nhộng, cậu đổ thứ bột trắng từ trong nó lên miệng vết thương.

Tôi hít một hơi thật mạnh và sâu, mẹ nó, rát chết đi được

"Sau này cẩn thận chút"

"À, ừ"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play