“Sao giờ này rồi còn chưa ngủ?”
Khi Khâu Ý Vãn mở cửa bước vào thì trông thấy Thư Vu Bạch đang tụ tập chơi bài với đám bạn bè trong giới, có người trông thấy cô về bèn lập tức vẫy tay mời cô chơi cùng.
Khói thuốc lá bay khắp nhà, tầm nhìn của Khâu Ý Vãn bị khói làm cho hơi mờ vì thế cô vô thức cau mày nhưng sau đó lại mỉm cười lắc đầu nói lời từ chối với người đó.
Thư Vu Bạch ném ra một đôi Joker, anh ta lấy điếu thuốc trên môi xuống rồi lười nhác nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô nói: “Chơi chung đi, tay cậu may lắm, nói không chừng hôm nay cậu có thể thắng hết bọn tôi.”
“Tôi không chơi đâu, các cậu chơi đi, chiều mai tôi còn có một bộ ảnh chân dung cần chụp.”
Thư Vu Bạch gật đầu, cũng không ép buộc.
Khâu Ý Vãn mỉm cười xã giao với bọn họ vài câu rồi xoay người rời khỏi căn phòng này và đi về phòng của mình.
Sau khi về phòng tẩy trang thay đồ xong, cô tắm sơ qua rồi lên giường đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Hơn một năm trước Khâu Ý Vãn quen biết với Thư Vu Bạch và khi đó cô cũng vừa mới bước vào giới người mẫu chưa được bao lâu, do ngoại hình của cô đẹp nên mới đầu cô nhận được tài nguyên khá tốt, ít ra so với những người cùng nhóm thì cô cũng thuộc top đầu.
Thế nhưng một người bắt đầu có chút tiếng tăm thì sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta dòm ngó, thay vì nói bị dòm ngó chỉ bằng nói bị người ta chọn trúng, lúc đó cô bị người bày mưu lừa gạt bán thân, thiếu chút nữa thì bị lấy mất trinh tiết.
Nếu không nhờ có Thư Vu Bạch đúng lúc ở phòng kế bên, khi đi ngang qua trông thấy cô bị chuốc say nên có lòng nghĩa hiệp cứu cô ra ngoài thì nói không chừng lúc đó cô đã bị bắt đến khách sạn làm nhục rồi.
Ngày hôm sau, sau khi chuyện đó xảy ra, Khâu Ý Vãn đã nói với người quản lý rằng mình không làm nữa, cô không cần một tài nguyên như thế, ngờ đâu người quản lý của cô lại lạnh lùng nói rằng: “Bất kỳ ngành nghề nào cũng có quy tắc ngầm, nếu cô muốn đứng vững bước chân thì sao lại không thể ôm lấy cái ‘cây lớn’ nhà họ Tưởng này.”
Ý của câu này đó chính là muốn cô bán rẻ chính mình.
Lúc ấy Khâu Ý Vãn đã lập tức ném quyển tạp chí vào mặt người quản lý và nói: “Muốn lên giường thì cô tự mình lên đi, tôi không thèm làm nữa, tôi đổi một công ty khác.”
Người quản lý đó lại cười khẩy một tiếng: “Bây giờ cô có thể đến công ty nào làm? Một khi tin tức cô đắc tội với nhà họ Tưởng được tung ra thì cô nghĩ có công ty nào dám ký hợp đồng với cô?”
Bối cảnh của nhà họ Tưởng ở Kinh Bắc khá tốt, những lĩnh vực có liên quan đến cũng khá nhiều, trừ phi đầu óc của ông chủ công ty nào đó bị hư nhằm muốn đối đầu với nhà họ Tưởng nên mới chịu ký hợp đồng với Khâu Ý Vãn, với bọn họ mà nói Khâu Ý Vãn chẳng qua chỉ là một người râu ria mà thôi.
Tuy rằng lời nói của người quản lý rất thực tế và sắc bén nhưng Khâu Ý Vãn vẫn không bằng lòng chỉ vì miếng ăn mà bán rẻ chính mình, mới đầu khi bước vào giới người mẫu cũng chỉ là do tình cờ được người khác khai quật lên.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến việc dựa dẫm vào người có quyền có thế nên tất nhiên cô sẽ không chịu khuất phục, sau đó dường như cô thật sự đã bị nhà họ Tưởng chống đối ở trong giới người mẫu, những công ty cô gửi CV đến đều như chìm xuống đáy biển, không hề nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Kế đó chẳng bao lâu, cô lại một lần nữa gặp được Thư Vu Bạch ở một quán cà phê tư nhân nằm tại Palm Springs, sau khi Thư Vu Bạch biết được tình hình hiện tại của cô thì bỗng nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ đó là nếu không phải do anh ta lo chuyện bao đồng thì Khâu Ý Vãn cũng không đến nổi bị mất đi công việc, ngay cả nơi ở cũng trở thành vấn đề.
Vì thế anh ta dắt Khâu Ý Vãn về căn tứ hợp viện của mình nhưng Khâu Ý Vãn từ chối, thế là anh ta nói rằng cứ xem như anh ta cho cô thuê, Khâu Ý Vãn bèn nói thẳng rằng mình không có tiền, do đó anh ta bèn thu 4500 tệ một tháng tiền thuê cho có lệ.
…
Trưa hôm sau, Hoài Dữ Án đến quán của Quan Thừa Cảnh rồi hẹn với đám bạn thân đến ăn cơm.
Trên bàn ăn, Quan Thừa Cảnh vẫn luôn quan sát Hoài Dữ Án, người đang ngồi ở đối diện anh ta với ánh mắt tràn ngập sự dò xét.
Dường như Hoài Dữ Án cảm nhận được ánh mắt của anh ta nên ngẩng đầu nhìn sang, anh nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, cứ nhìn tôi chăm chú như thế không sợ người khác hiểu nhầm sao.”
Quan Thừa Cảnh cũng không dè dặt, anh ta cười hỏi: “Hôm nay ngọn gió nào thổi ông chủ như cậu đến đây thế, thường ngày vào buổi trưa cậu sẽ không ngồi chen chút với đám dân thường bọn tôi đâu.”
“Sao? Không có việc gì là không thể đến?” Hoài Dữ Án nhướng mày hỏi ngược lại.
Quan Thừa Cảnh nhún vai nói: “Muốn đến thì đến thôi, nhưng chẳng phải thường ngày cậu hay nói quán ăn của tôi rất tầm thường à?”
Hoài Dữ Án mỉm cười, anh nhấc tách trà lên, trước khi uống một ngụm anh nói: “Ngoài món ăn ra thì những thứ khác đúng là khá tầm thường.”
“Chậc!” Quan Thừa Cảnh bĩu môi, hết sức chán ghét anh.
Giản Hựu Xuyên ngồi bên trái Hoài Dữ Án lau miệng xong thì dường như nhớ đến gì đó, cậu ta bất chợt lên tiếng: “Nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước vị kia của nhà họ Thẩm và vị kia của nhà họ Giang đã sinh một đứa con gái, hai nhà chỉ mới liên hôn* hơn một năm, ‘tốc độ’ cũng nhanh thật đấy.”
*Hôn nhân thương mại.
“Sinh rồi sao?” Có người đang uống canh chợt dừng lại. cười nói: “Nếu vậy thì liên hôn cũng không phải không có tình yêu thật sự nhỉ, chỉ mới hơn một năm đã sinh rồi.”
Quan Thừa Cảnh nói: “Trong giới này của chúng ta có mấy ai gặp được tình yêu đích thực? Chẳng phải đều là do người lớn trong nhà nên mới kết hôn, rất nhanh thôi sẽ đến lượt chúng ta.”
Anh ta thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Tôi cũng xem như là nghĩ thông suốt rồi, dù sao thì nên chơi thì cứ chơi thôi, tôi đã nói trước với vị kia, bây giờ đang tự do việc ai người nấy lo, sau khi kết hôn thì… cũng mạnh ai nấy ‘chơi’, không cần thiết phải ‘buộc’ chung một chỗ.”
Quan Thừa Cảnh từ trước đến nay luôn là một người bay bướm, lúc này anh ta nói rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng những người khác có mặt ở đây nghe được thì lại âm thầm thổn thức, loại chuyện này không phải ai ai cũng muốn mạnh ai nấy ‘chơi’ đâu.
“Bữa ăn này sao bỗng nhiên có chút khác rồi, uống rượu không?” Ngay khi Hoài Dữ Án đặt chén trà xuống bèn nói.
Giản Hựu Xuyên liếc Quan Thừa Cảnh một cái rồi giả vờ ho khan quay sang mỉm cười nói với Hoài Dữ Án: “Buổi chiều cậu không bận gì sao?”
Anh lạnh nhạt liếc cậu ta một cái nói: “Bận hay không cũng không ảnh hưởng đến việc uống rượu.”
Quan Thừa Cảnh nói: “…Được, vậy dời lên tầng hai uống.”
Nói xong, anh ta cũng không quên trừng Giản Hựu Xuyên một cái.
‘Thật là, cậu ta bỗng nhiên nhiều chuyện thế làm gì không biết.’
Lên đến tầng hai, Hoài Dữ Án cố tình lựa chai rượu ngon mà Quan Thừa Cảnh cất giữ đã lâu, anh khui liên tiếp ba chai nhưng chỉ uống một ly.
Quan Thừa Cảnh ôm lấy một trong ba chai đó, sắc mặt đen kịt nói: “Cậu khui thì thôi đi, còn khui tận ba chai, khui ba chai cũng được đi, vậy mà cậu chỉ uống một ly, đệt, Hoài Dữ Án làm một người đàng hoàng có được không!”
Anh ta đau lòng vuốt ve hoa văn của chai rượu, cảm thấy trái tim của mình sắp vỡ vụn rồi.
Hoài Dữ Án ung dung tựa lên ghế sofa, anh gác chân lên chậm rãi đáp: “Bỗng nhiên không muốn uống lắm.”
Quan Thừa Cảnh: “…Đệt!”
Hoài Dữ Án liếc nhìn anh ta: “Đệt sao? Muốn thêm một chai nữa?”
Quan Thừa Cảnh bỗng có chút muốn chết: “Cút đi.”
Sau đó hai người lại tiếp tục cãi nhau, cuối cùng kết thúc dưới sự chiến thắng của Hoài Dữ Án, còn Quan Thừa Cảnh thì một mình chui rúc ở một góc ôm hai chai rượu, uống trong sự đau xót.
Một lúc sau, Hoài Dữ Án nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy anh lắc lư ly rượu với Quan Thừa Cảnh rồi đứng dậy bảo rằng mình về trước, bữa khác hẹn lại.
Trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Đúng rồi, chai rượu mà chú Quan tặng cậu, lần sau nhớ cất kỹ.”
Quan Thừa Cảnh: “…”
…
Khâu Ý Vãn sắp xếp đồ đạc của mình xong thì cầm lấy áo khoác vừa mặc vừa bước ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Thư Vu Bạch vừa đi ra ngoài mới về.
Thư Vu Bạch nhìn cô từ đầu đến chân rồi nói: “Thật sự đi chụp ảnh chân dung?”
Khâu Ý Vãn gật đầu: “Tối qua đã hẹn xong với người ta rồi.”
Tối qua cô đến câu lạc bộ tư nhân ở con phố nhỏ kia là vì muốn giành lấy cơ hội được chụp bộ ảnh chân dung này, đối phương đúng lúc ăn cơm ở đó vào thời điểm ấy nên đã gọi cô đến đó để xem thử người thật, vừa nhìn thì đã thành công nên đã hẹn vào chiều hôm nay.
Thư Vu Bạch nhét bịch thức ăn vặt vừa mới mua khi nãy vào tay của Khâu Ý Vãn nói: “Cầm lấy ăn lót bụng.”
Khâu Ý Vãn cuối đầu nhìn rồi mỉm cười nói: “Sao cậu lại thích ăn thức ăn của ông chú bán đồ trước cửa nhà thế.”
Món thức ăn vặt này cô đã trông thấy Thư Vu Bạch mua nhiều lần rồi.
Thư Vu Bạch cười, nói sang chuyện khác: “Cậu nói xem, đêm hôm khuya khoắt cậu ra ngoài là vì bộ ảnh chân dung này, tại sao phải làm cho mình mệt mỏi đến thế, khi nào cậu mới chịu nghĩ thông suốt đến chỗ tôi làm? Cậu có thể lựa chọn thoải mái những công việc trên tay tôi, tiền lương chắc chắn cao.”
Khâu Ý Vãn lắc đầu, cô mỉm cười nói: “Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi thật sự không muốn nợ cậu thêm gì nữa, cậu biết tính tình của tôi mà.”
Thư Vu Bạch thở dài: “Cậu thật là…, được rồi tùy cậu vậy, nếu thật sự nghĩ thông suốt rồi thì nói tôi một tiếng.”
Khâu Ý Vãn ‘ừm’ một tiếng, cô cầm bịch thức ăn vặt lên nói lời cảm ơn với anh ta rồi bước ra ngoài.
Thư Vu Bạch đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng xa dần của Khâu Ý Vãn lắc đầu đành chịu.
…
Khi Khâu Ý Vãn đến nơi thì ở hiện trường chỉ có nhân viên kỹ thuật ánh sáng, thợ trang điểm và thợ chụp ảnh.
Khi trông thấy cô đến, Mạnh Châu Nhiên đánh giá cô từ đầu đến chân rồi nói với thợ trang điểm: “Sang đây trang điểm lại, xong rồi đi thay trang phục.”
Mạnh Châu Nhiên chính là người tối qua bảo Khâu Ý Vãn đến câu lạc bộ tư nhân gặp mặt, cô ấy là một nhà nhiếp ảnh nữ, cô ấy rất thích chụp ảnh chân dung trong nhà cho những người có ngoại hình đẹp, là loại được trả phí.
Số tiền cô ấy đăng trên mạng đã thu hút Khâu Ý Vãn, cô đã do dự rất lâu mới quyết định gặp cô ấy bàn bạc, tối qua không chỉ riêng một mình Khâu Ý Vãn đến, trong đó còn có vài cô gái khác nữa.
Sau cùng khí chất lạnh lùng trong trẻo của Khâu Ý Vãn đã lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Khâu Ý Vãn gật đầu, ngồi xuống theo lời của Mạnh Châu Nhiên, sau đó yên tĩnh ngồi đó mặc cho thợ trang điểm vẽ vời trên mặt cô.
Khoảng chừng 20 phút sau, Khâu Ý Vãn thay một chiếc áo sơ mi trắng oversize bước ra đứng ngay trước mặt Mạnh Châu Nhiên.
Mạnh Châu Nhiên nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo của cô hài lòng gật đầu nói: “Cô rất thích hợp trang điểm nhẹ nhàng, thật sự vừa gợi cảm vừa ngây thơ trong sáng.”
Khâu Ý Vãn mỉm cười không nói lời nào.
“Được rồi, cô bước sang đó ngồi chiếc ghế kia đi.”
“Được.”
“Đợi đã.” Mạnh Châu Nhiên chợt gọi cô.
Khâu Ý Vãn: “Có chuyện…”
Cô còn chưa nói hết câu thì Mạnh Châu Niên lập tức đưa tay kéo một góc áo sơ mi của cô xuống để lộ ra bờ vai thẳng tắp trắng tinh: “Như thế mới có cảm giác hơn.”
Khâu Ý Vãn: “…” Cô còn tưởng có chuyện gì.
Rất nhanh, Khâu Ý Vãn đã bước vào trạng thái chụp ảnh.
Mạnh Châu Nhiên muốn cô thể hiện trạng thái lạnh lùng trong trẻo nhưng trong ánh mắt mơ màng xen lẫn chút cảm xúc, nhằm giúp cho bầu không khí trở nên đặc biệt hơn, Mạnh Châu Nhiên cố tình bảo cô gặm nhẹ một cánh hoa lớn trên môi đồng thời yêu cầu cô không cần nhìn ống kính.
Tuy cô không nhìn vào ống kính nhưng cô vẫn biểu hiện ra được loại trạng thái kèm theo chút cảm xúc khi ở trong bầu không khí tràn ngập sự nóng bỏng, Mạnh Châu Nhiên rất hài lòng về điều này.
Ở tầng dưới.
“Thưa anh, đã xác nhận rằng cô gái tối qua đã đến chỗ của cô Mạnh để chụp ảnh chân dung, lúc này có lẽ đang chụp rồi.” Tài xế hạ kính xe xuống nói với Hoài Dữ Án.
Động tác xoay nhẫn của Hoài Dữ Án dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn tầng trên rồi mỉm cười nói: “Lên đó xem thử.”