Đêm khuya, cơn tuyết nhỏ dừng rơi lúc ban ngày ở Kinh Bắc đã bắt đầu rơi tiếp, không một ai đi lại trên đường nhưng thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc ô tô chạy vụt qua.

Khi Khâu Ý Vãn bước ra từ một câu lạc bộ tư nhân nằm trên con phố nhỏ thì cũng đã hơn 2 giờ sáng, cô bước ra đường với một bộ đồ đen kín mít từ trên xuống dưới, trên cổ được choàng bởi một chiếc khăn choàng có hoa văn sọc, nó lớn đến nổi có thể che được cả khuôn mặt, dưới chân mang một đôi boots nhung gót nhọn.

Khi vừa bước ra thì cô đã lập tức mở điện thoại bắt xe, chỉ có điều vào giờ này lại không hề có tài xế nào chịu nhận đơn cả, chủ yếu là do nơi này rất khó đón xe.

Thời tiết trở lạnh, Khâu Ý Vãn lấy hộp thuốc lá nữ từ trong túi xách ra rồi ngậm một điếu thuốc trên miệng, cô tính hút một điếu để xua tan hơi lạnh làm ấm người.

Điếu thuốc được đốt lên, cô vừa hút nhẹ một hơi thì có một chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay bên cạnh, Khâu Ý Vãn hơi nheo mắt nhìn sang, Hoài Dữ Án đúng lúc hạ kính xe xuống và chạm phải ánh nhìn của cô.

Khâu Ý Vãn nhìn chiếc xe trước mặt rồi lại nhìn biển số xe, sau khi nhìn xong thì sự khó hiểu trong lòng bỗng chốc tan biến.

Đây không phải là xe cô đặt.

Biển số xe của chiếc xe này đúng thật là không biết khiêm tốn gì cả, ký hiệu A mở đầu thì thôi đi, số xe còn là một loạt như nhau, vừa nhìn là biết đây là xe của ông chủ trong giới nào đó.

Khâu Ý Vãn chậm rãi nhả ra một làn khói, cô cúi đầu mở khóa điện thoại xem đơn đặt xe của mình, trên đó vẫn hiển thị rằng không ai nhận đơn, điều này làm cho cô không nhịn được cau mày.

Đệt, nếu không phải do xảy ra vụ việc kia thì cô cũng không đến nổi không có xe đưa rước.

“Cô có muốn đi nhờ không?”

Khâu Ý Vãn còn đang ngẫm nghĩ thì giọng nói lạnh như băng của người đàn ông ngồi ở ghế sau vang lên.

Cô ngước mắt nhìn sang lần nữa, chỉ trông thấy lúc này đây người đàn ông đang tựa đầu trên ghế, một nửa khuôn mặt được che phủ bởi bóng tối trong khoang xe, anh cũng mặc một bộ đồ đen, toàn thân anh toát ra vẻ lười nhác nhưng xen lẫn chút lạnh lùng cùng cao quý.

Khâu Ý Vãn nhìn anh chăm chú vài giây, sau đó ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng tuyết dập tắt, cô hỏi anh: “Thuận đường không? Tôi đến phía Đông Thành.”

Có lẽ vào lúc này thì nếu thật sự đợi được đến khi có người nhận đơn thì cô chắc chắn đã bị chết cóng trên đường.

Hoài Dữ Án gật đầu nhưng không nói lời nào, dường như người lúc nãy nói chuyện không phải là chính anh vậy.

Cứ như thế trầm mặc vài giây, Khâu Ý Vãn cũng không khách sáo mà bước về phía ghế phụ, thế nhưng khi tay cô vừa chạm đến cửa xe thì tài xế lại rất có mắt nhìn mà khóa cửa ghế phụ.

Khâu Ý Vãn cảm thấy khó hiểu, cô tức đến bật cười rồi lùi về sau nhìn người đàn ông vẫn đang giữ nguyên động tác tựa đầu và nói: “Anh ơi, nếu anh không muốn chở tôi thì thôi vậy, cần gì phải đợi đến lúc tôi chuẩn bị bước lên xe mới bảo tài xế khóa cửa xe chứ.”

Hoài Dữ Án mở mắt nhìn Khâu Ý Vãn, anh lạnh nhạt nói: “Ngồi ở ghế sau.”

“…Sao?” Khâu Ý Vãn sững người trong một chốc.

Hoài Dữ Án hiếm khi kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa: “Ngồi ở ghế sau.”

Khâu Ý Vãn cũng không muốn tìm hiểu kỹ tại sao anh cứ một mực muốn cô ngồi ở ghế sau, ngay khi anh nói xong thì cô đã lập tức đi vòng sang bên kia, mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.

Vào lúc cửa xe đóng lại, Khâu Ý Vãn cảm ơn anh theo phép lịch sự rồi nói địa chỉ của mình.

Hoài Dữ Án làm như không nghe thấy gì, vẫn giữ nguyên tư thế của mình rồi nhắm mắt lại, cùng lúc đó kính xe cũng được tài xe nâng lên, kế đó chiếc xe bắt đầu khởi động rồi chạy đi.

Khi anh nhắm mắt, hàng mi dài rất dày tựa như hai chiếc rèm nhỏ, nhẹ nhàng che lên đôi mắt, ngũ quan lạnh lẽo lúc ban đầu qua ánh đèn vàng bỗng nhiên lại toát ra chút dịu dàng.

Làn da của anh rất trắng, dù cho dưới ánh đèn như thế cũng không khó để nhận ra, thậm chí Khâu Ý Vãn còn cảm thấy với màu da như thế quả thật có thể so sánh ngang bằng với cô.

“Nhìn đủ chưa?”

Khâu Ý Vãn sửng sốt, có cảm giác như bị bắt tại trận vậy.

Hoài Dữ Án mở mắt quay sang nhìn cô, tròng mắt đen kịt như bị tiêm nhiễm bởi viên mặc ngọc ngàn năm nhưng lại có chút giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, khiến cho người ta một khi nhìn xuống sẽ bị rơi vào đó không thể thoát ra được.

Khâu Ý Vãn không tiếp tục nhìn, cô giả vờ bình tĩnh: “Thật ngại quá, tôi có thói quen quan sát người khác, đặc biệt là đối với những sinh vật xinh đẹp.”

Hoài Dữ Án cong nhẹ khóe môi: “Sinh vật xinh đẹp?”

Ý của cô là muốn nói anh đẹp sao? Đây là lần đầu tiên có người miêu tả anh như thế.

Khâu Ý Vãn nhún vai, hơi mỉm cười: “Tất nhiên rồi, dù sao thì những sinh vật xinh đẹp rất dễ dàng thu hút người khác.”

Nói xong bèn mặc kệ anh có phản ứng gì, cô quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, cảnh sắc cùng kiến trúc bên ngoài chạy ngược về sau không thể nhìn rõ, trên kính xe cũng có chút tuyết đọng lại.

Qua một lúc sau, giọng của Hoài Dữ Án lại vang lên ngay bên tai cô: “Khuya như thế lên xe của tôi, không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?”

Giọng nói của anh có chút đặc biệt, nó trầm thấp hơn mọi ngày đồng thời còn có chút khàn nhưng âm thanh rất hay, nhất là ngữ khí sâu xa khi đang nói chuyện với cô.

“Sợ gì chứ?” Khâu Ý Vãn quay sang nhìn anh, cô mỉm cười hỏi ngược lại anh: “Nếu biển số của chiếc xe này bình thường hơn một chút thì có lẽ tôi thật sự sẽ không bước lên xe, chắc hẳn anh là một người có thân phận tôn quý nhỉ?”

Với cô mà nói, tối nay chẳng qua là do may mắn, bắt gặp một người tốt bụng đúng lúc đi ngang qua và trông thấy cô không đón được xe nên mới giúp đỡ mà thôi.

Tài xế liếc nhìn ra sau một cái qua kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm lo lắng thay Khâu Ý Vãn, ông ta thật sự chưa từng trông thấy có người phụ nữ nào nói chuyện thẳng thắn như thế với cậu chủ nhà bọn họ, không biết rằng liệu sau khi biết được thân phận của cậu chủ nhà mình cô có hoảng sợ không hoặc là sẽ rất phấn khởi.

Dù sao thì cậu chủ nhà họ là người đàn ông có không biết bao nhiêu người phụ nữ ở Kinh Bắc muốn bắt lấy, là cái loại dù chỉ là khách qua đường bên người anh cũng bằng lòng nhưng cho đến nay vẫn không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ. ( truyện trên app t.y.t )

Dường như Hoài Dữ Án cảm nhận được ánh mắt của tài xế, anh ngước mắt liếc một cái về phía kính chiếu hậu, tài xế lập tức nhìn về trước tập trung lái xe.

Hoài Dữ Án xoa nhẹ ấn đường, môi mỏng hơi mím lại không đáp lời cũng không phủ nhận, Khâu Ý Vãn cũng không để bụng, dù sao chỉ là một người xa lạ sau khi đến nơi sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì.

Khoang xe lại yên tĩnh một lúc, sau cùng Hoài Dữ Án vẫn lên tiếng: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn khi nãy cô bước ra từ câu lạc bộ tư nhân ở con phố nhỏ.”

Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Khâu Ý Vãn rất muốn hỏi tại sao anh lại biết, thế nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì cũng không khó đoán: “Anh cũng vậy sao?”

“Ừm.”

Lúc nãy khi xe còn đang ở phía xa chưa chạy đến thì tài xế đã lẩm bẩm nói sao giờ này còn có người đứng ở trên đường, chắc là đang đợi xe, kế đó lại tự nói rằng trong một chốc không thể đón được xe ngay đâu.

Hoài Dữ Án cũng không hiểu tại sao tối hôm nay lại nảy lòng cảm thông với người khác nên bèn bảo tài xế dừng xe ngay trước mặt cô hỏi cô có muốn lên xe không.

Hẳn là do trời lạnh quá, còn có tuyết rơi nên mới không đành lòng.

Sau đó, hai người cũng không tán gẫu gì nữa, Hoài Dữ Án tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, Khâu Ý Vãn biết điều nên cũng không nói tiếp, cô lướt xem tin tức một lúc rồi cũng chợp mắt.

Xe chạy khoảng hơn 20 phút mới đến nơi mà Khâu Ý Vãn nói, tài xế dừng xe rồi đánh thức Khâu Ý Vãn, Hoài Dữ Án ở bên cạnh nghe được cũng mở mắt.

Cô sống trong một căn tứ hợp viện* nằm tại khu Đông Thành trên con đường Tháp Trống* nhưng căn nhà đó không phải của cô mà đó là của bạn cô, một căn phòng chỉ thu 4500 tệ một tháng cho có lệ, số tiền này đối với người ta mà nói hoàn toàn không đáng là gì.

*Là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, là kiểu nhà được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

*Tháp Trống là di sản văn hóa của Bắc Kinh, xung quanh Tháp Trống có rất nhiều tuyến đường.

Lúc chuẩn bị xuống xe, Khâu Ý Vãn lại cảm ơn anh một lần nữa và không nói thêm điều gì khác, cô nghĩ rằng khi bước xuống xe sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng ngờ đâu, người đàn ông ở bên cạnh lại nắm lấy tay cô, Khâu Ý Vãn kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Đừng nói là thật sự có ý đồ với cô đấy?

Giọng nói của Hoài Dữ Án tỉnh táo hơn hẳn: “Để lại họ tên.”

Để lại họ tên?

Khâu Ý Vãn cảm thấy khó hiểu, cô mỉm cười nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cần gì phải để lại họ tên?”

Tuy cô cười nhưng ánh mắt của cô lại mờ ảo như sương mù.

Hoài Dữ Án khẽ cười: “Đã để lại tên họ thì tất nhiên sẽ không còn là bèo nước gặp nhau nữa.”

Tuy giọng điệu anh nói khá thờ ơ nhưng Khâu Ý Vãn lại nghe ra được chút mờ ám từ trong đó, cô khẽ cau mày nói: “Nếu anh thích nói đùa thì xin thứ lỗi tôi không thể hùa theo.”

Nói xong, cô dứt khoát kéo tay của anh ra rồi bước thẳng xuống xe không hề quay đầu lại, cho đến khi cửa xe đóng lại thì Hoài Dữ Án mới thu lại tầm nhìn, trên khóe môi vẫn còn thấp thoáng chút ý cười.

Tài xế vội vã liếc nhìn cậu chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, trong lòng thở dài, một cơ hội tốt như thế mà cô gái này lại không chịu nắm bắt lấy, liệu sau này khi biết được người mình từ chối là ai, không biết rằng cô có cảm thấy hối hận không.

Nhưng có điều, cô gái này xinh đẹp thật đấy.

“Cậu chủ, chúng ta cũng không thuận đường, rõ ràng…”

“Chạy đi.” Hoài Dữ Án lại nhắm mắt, anh chậm rãi cắt ngang lời của tài xế rồi dặn dò: “Ngày mai sai người tìm hiểu thông tin chi tiết về cô gái này.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play