Liễu Ứng Cừ tự nghĩ, với thân phận "Phượng Hoàng Nam" này, sao có thể coi mình là người ngoài được chứ? Thôi thì, hãy cẩn trọng hơn một chút.
Trong lòng hắn, có một nỗi đau âm ỉ.
“Ta muốn gửi mười lượng bạc.”
“Được rồi, ngài cầm lấy phiếu gửi nhé.”
Phòng giao dịch ở tiệm ngân hàng này cách âm không tốt, bên ngoài vang vọng tiếng người qua lại, kèm theo đó là âm thanh lách cách của bàn tính khiến người ta khó chịu. Liễu Ứng Cừ vốn đã không yên, lại liếc nhìn Thẩm Thanh Ngô, cảm thấy đầu càng thêm căng thẳng. Nghe đến từ “phiếu gửi”, hắn lập tức nghĩ là “giấy nợ”, cảm giác rằng dù gửi hay mượn tiền, đều cần có chứng cứ rõ ràng.
Trong lúc Thẩm Thanh Ngô đang ngạc nhiên, Liễu Ứng Cừ nhặt giấy bút lên và bắt đầu viết giấy nợ cho y.
Thẩm Thanh Ngô giận dữ: “Ngươi làm gì thế?”
Y đâu để ý đến chút bạc lẻ đó? Tiền riêng của y rất nhiều, hơn nữa y cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của nhà Liễu Ứng Cừ. Chút bạc kia, hắn muốn lấy thì cứ lấy, người nào tiếp cận y mà không nhắm ta bạc mới là chuyện kỳ lạ.
Hành động này của Liễu Ứng Cừ vừa khiến y ngạc nhiên vừa thấy phiền lòng.
Liễu Ứng Cừ cho rằng y sẽ tính toán từng đồng bạc ư?
Liễu Ứng Cừ viết giấy nợ xong thì đặt tờ giấy vào tay Thẩm Thanh Ngô, trong khoảnh khắc ngón tay hai người chạm nhau, một cảm giác nóng bừng lan tỏa: “Cậu xem coi đã viết đúng chưa. Sau này cứ trừ vào số tiền ta kiếm được.”
“Ngươi đã kiếm được đồng nào đâu.” Thẩm Thanh Ngô nghe vậy, dường như cơn giận đã dịu xuống. Không ngờ Liễu Ứng Cừ còn nghĩ đến chuyện tương lai với y. Còn y thì chưa từng nghĩ tới.
Thứ nhất, cha y sẽ không bao giờ chấp nhận Liễu Ứng Cừ. Thứ hai là do hắn quá phong lưu.
Y còn chưa quyết định xem có nên đi đường dài cùng Liễu Ứng Cừ hay không.
“Sau này có tiền thì ta sẽ đưa cậu đầu tiên.” Liễu Ứng Cừ sợ Thẩm Thanh Ngô không tin, nên nói với vẻ rất nghiêm túc.
Thẩm Thanh Ngô nghe vậy cũng trả lời một cách mất tự nhiên: “Cũng không cần phải thế.”
Nói đến chuyện tương lai, điều đó đã cho thấy Liễu Ứng Cừ vẫn còn xem trọng y. Hóa ra y cũng không tệ như lời người ta nói. Còn muốn giao tiền cho y đầu tiên nữa, nếu Liễu Ứng Cừ làm quan thì chẳng phải là giao bổng lộc sao? Tuyệt thật.
Sau này, Liễu Ứng Cừ không ngờ rằng chính câu nói ấy lại tự đào cho mình một cái hố rất sâu, mà từ cái hố ấy, có lẽ hắn sẽ không bao giờ thoát ra được.
Liễu Ứng Cừ rời khỏi ngân hàng, bên ngoài vẫn rất náo nhiệt. Có rất nhiều người bán hàng rong đang rao, tràn ngập không khí đời thường. Triều Đại Chiêu đã lập quốc hơn trăm năm. Hoàng đế tiền nhiệm vừa băng hà, tân hoàng là Chiêu Liệt Đế vẫn giữ nguyên trạng, bây giờ vẫn là thời thái bình. Ngay cả các tướng quân cũng đã cởi bỏ áo giáp để về quê sống an nhàn như những phú ông.
Nhưng chẳng ai ngờ được, triều Đại Chiêu rộng lớn này lại sắp đối mặt với tai họa lớn nhất. Các chư vương ở phía Nam khởi binh tạo phản, kẻ thù bên ngoài xâm lược, đại hạn xảy ra khiến dịch chuột bùng phát. Mười nhà thì chín nhà không người, tiếng khóc vang khắp nơi. Toàn bộ dân Đại Chiêu rơi vào cảnh lầm than. Trong khi đó, các quan lại trên triều chỉ biết ăn không ngồi rồi.
“Liễu lang, chúng ta đến Vị Tiên Cư ăn cơm nhé. Ta đã đặt chỗ ở đó rồi.” Mắt phượng của Thẩm Thanh Ngô nhíu lại, gương mặt trắng trẻo, vừa cười vừa hỏi Liễu Ứng Cừ.
“Vị Tiên Cư vừa ra thêm vài món mới, chắc chắn chàng sẽ thích.”
Thích hay không thích gì chứ, có thịt ăn là được rồi! Hắn cũng không kén chọn, nhưng lại ăn trong lo lắng. Hắn không muốn bị buộc chặt chung một chỗ với Thẩm Thanh Ngô, nếu như không vừa ý y thì kiểu gì y cũng cho hắn một bài học nhớ đời.
Hắn bắt đầu nghĩ cách, tìm lý do để thoát thân.
“Sau khi ăn xong thì ta cần đi mua giấy bút.” Liễu Ứng Cừ lên tiếng.
“Ta bảo người mang đến cho, chàng khỏi phải đi.” Thẩm Thanh Ngô nói một cách thản nhiên, tay mân mê miếng ngọc bích màu xanh lục ở thắt lưng, dáng người mảnh khảnh, nổi bật vẻ phong lưu tao nhã.
“Chuyện gì cậu cũng nghĩ cho ta cả, mệt mỏi lắm đấy.” Liễu Ứng Cừ khẽ cười: “Ta tự đi được rồi.”
Thẩm Thanh Ngô lại liếc mắt nhìn Liễu Ứng Cừ, trong lòng cảm thấy khác hẳn trước đây. Trước đây, y chỉ dùng bạc để đuổi Liễu Ứng Cừ đi, nhưng giờ đây lại sẵn lòng nói chuyện thêm vài câu.
Người ta vẫn nói Liễu Ứng Cừ khéo ăn khéo nói, nhưng trước kia lời hắn nói nghe thật giả dối. Bây giờ thì khác, nghe cũng không tệ. Thẩm Thanh Ngô mỉm cười: “Vậy để ta đi cùng chàng.”
Liễu Ứng Cừ: “…”
Cảm ơn.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Khi vừa mới đến Vị Tiên Cư thì chợt nghe thấy tiếng cười chế nhạo vang lên từ đại sảnh: “Thẩm gia là cái thá gì chứ? Cũng chỉ là một thương hộ mà thôi. Thẩm Ưu làm quan ở kinh thành thì vênh váo, giờ thì Thẩm Ưu đã đắc tội với Tể tướng và bị tống vào ngục rồi. Đã vào đó chịu khổ thì còn ra được sao? Cuộc sống tốt đẹp của Thẩm gia coi như hết.”
“Địa bàn của bọn họ nên rút lại rồi. Xưa nay chỉ biết dựa vào thế của Thẩm Ưu để phô trương, giờ thì thành trò cười cho thiên hạ.”
“Đặc biệt là tên Thẩm Thanh Ngô, chỉ là một tiểu ca nhi mà hung dữ như vậy, cả ngày điên điên khùng khùng, ai mà thèm lấy y chứ? Chỉ có dáng vẻ trông khá ổn, cũng coi như xứng làm thiếp cho ta.” Một công tử áo gấm cười lớn đến mức ngả nghiêng, vai rung lên từng đợt.
“Làm thiếp cái gì, bán thẳng vào kỹ viện đi.”
“Như thế chẳng phải sẽ ô uế à.”
Thẩm Thanh Ngô đứng ngay cửa cười một cách lạnh lùng, hơi nhướng mắt lên, bàn tay trắng như ngọc vuốt ve miếng ngọc bội, y bước vào trong Vị Tiên Cư, y nói: “Trên đời này luôn có vài kẻ không biết điều.”
Liễu Ứng Cừ cũng theo sau vào, liếc mắt một cái là thấy cái bàn ở giữa đại sảnh, nhìn từ y phục thì có vẻ cũng là con nhà phú quý, đoán là chỉ thích nói đùa qua miệng, không ngờ lại gặp phải họng súng.
Nghe ý của Thẩm Thanh Ngô vừa nói thì chắc chắn y sẽ làm lớn chuyện để dạy cho bọn họ một bài học.
Nói không chừng chuyện này lại khiến thanh danh của Thẩm Thanh Ngô thêm tệ hơn, mặc dù vốn dĩ bản thân y cũng chẳng có tiếng tăm gì tốt đẹp cả.
Mặc dù là một ca nhi nhưng Thẩm Thanh Ngô lại rất thích quyền cước, phụ thân của y cũng chiều chuộng, mời hẳn cao thủ võ lâm lừng danh trên giang hồ về dạy dỗ. Nếu không cẩn thận thì rất có thể sẽ đổ máu.
Công tử áo gấm ở bàn bên kia nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô thì không dám thở mạnh, vừa nhìn thấy Liễu Ứng Cừ phía sau thì mắt hắn ta sáng lên, giọng nói vang dội: “Liễu công tử, đã lâu không gặp, bệnh của ngươi khỏi rồi chứ?”
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức đông cứng. Thẩm Thanh Ngô cũng dừng bước, trên môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo. Trong lòng y dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Hóa ra kẻ nói xấu y lại quen biết tình lang của mình? Đầu ngón tay Thẩm Thanh Ngô khẽ giật.
Liễu Ứng Cừ nhìn công tử áo gấm kia, thấy hắn ta liên tục nháy mắt, trông không giống người tử tế, trong lòng khổ sở nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự ngờ vực. Đôi mắt đen nhánh dịu dàng, hỏi một cách nghi ngờ: “Chúng ta quen nhau à?”
Công tử áo gấm tên Diệp Vân lập tức nghẹn lời, tên chó này lại dám lật mặt không nhận người! Uổng công hắn ta còn coi hắn như huynh đệ. Hắn ta mỉm cười tiến lại gần: “Chúng ta từng uống rượu với nhau, còn chơi bài lá nữa mà.” Còn từng cùng nhau nói xấu Thẩm Thanh Ngô nữa.
Liễu Ứng Cừ: "..."
Không biết xem xét tình hình, cứ cố dính vào. Đúng là bạn xấu!
“Hôm nay ta đến đây chính là để tìm ngươi gây sự, không cần biết ngươi có quen chàng ấy hay không.” Thẩm Thanh Ngô hơi mất kiên nhẫn, giọng nói cao hơn một chút: “Ngươi nói cữu cữu của ta bị đày vào ngục không thể ra ngoài? Còn muốn ta làm…”
Còn chưa nói xong thì Liễu Ứng Cừ đã kéo tay áo của y: “Đừng nói nữa.”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Ngô khẽ thay đổi.
“... Không phải ta nói, ta chỉ nghe người ta nói thôi.” Diệp Vân lắp bắp biện minh, cố chấp cãi đến cùng.
“Tin tức của các ngươi đúng là lạc hậu. Cữu cữu của ta đã được bệ hạ thả ra khỏi ngục rồi." Thẩm Thanh Ngô nói tiếp: "Thậm chí còn thăng hẳn ba cấp, trở thành Điện các Đại học sĩ, được vào nội các, còn được bệ hạ ban phủ đệ, tự tay viết bảng hiệu.”
“Coi như cao hơn địa ngục một chút.”
Cao hơn một chút? Đây rõ ràng là cận thần của hoàng đế, người thường không thể đụng vào, ít nhất là bọn họ không thể trêu vào.
Sắc mặt của Diệp Vân và những kẻ ngồi cùng bàn lập tức trắng bệch như tuyết. Thẩm Thanh Ngô nói một cách chậm rãi: “Sao các ngươi lại run rẩy thế?”
Quả thực quá kiêu ngạo, giống như một con mèo Ba Tư đang giương móng vuốt, chỉ cần một cú là khiến người ta rách da chảy máu đầu.
Trong lòng của Liễu Ứng Cừ không nhịn được mà run lên
“Thẩm công tử, chúng ta sai rồi, là chúng ta lắm miệng, ngài rộng lượng, đừng giận nữa.” Mấy người lập tức tươi cười nịnh nọt, cúi đầu, thái độ vô cùng that thiết.
Liễu Ứng Cừ thầm cảm thán bọn họ không có khí thế, đúng là mặt dày.
“Thanh Ngô, bên này này.” Liễu Ứng Cừ vẫn mỉm cười, dáng vẻ phong nhã, điềm đạm, tươi cười dịu dàng.
Mặt mũi là gì, cốt khí là gì, những thứ đó đều có thể bỏ qua.
Thẩm Thanh Ngô cũng cảm thấy phiền chán đám người kia, lập tức đi theo bước chân của Liễu Ứng Cừ, đi sóng vai với hắn. Y hạ thấp giọng, nói một cách nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi với bọn chúng có quan hệ gì?”
Y biết đáp án của câu hỏi này.
Liễu Ứng Cừ nói một cách thản nhiên: “Bất kể trước đây có quan hệ gì thì từ hôm nay trở đi đều không còn liên quan nữa.”
Thẩm Thanh Ngô: “...”
Bước chân của Thẩm Thanh Ngô hơi khựng lại. Liễu Ứng Cừ bên cạnh y mặc một bộ thanh sam giản dị, nhưng trên người lại toát ra phong thái thư sinh phóng khoáng, đường nét gương mặt thanh tú, dáng vẻ cũng không tệ chút nào. Bây giờ, sau lời nói của Liễu Ứng Cừ, gương mặt khó coi của Thẩm Thanh Ngô khi nãy cũng đã dịu bớt. Thẩm Thanh Ngô nhìn vẻ đạo mạo của Liễu Ứng Cừ, trong lòng xoay chuyển vài vòng.
Y ghé sát lại gần Liễu Ứng Cừ, hương thơm nhè nhẹ lạnh lẽo thoảng qua, quấn quýt bên người, khiến người ta khó lòng phớt lờ: “Ngươi còn liên lạc với mấy ca nhi khác sao?” ( truyện trên app T Y T )
Sao lại lôi chuyện này vào đây thế này?
Thẩm Thanh Ngô lùi lại một bước, chờ mãi không thấy Liễu Ứng Cừ trả lời, trong lòng cảm thấy mất hứng, chẳng còn tâm trạng để hỏi thêm.
“Không có.” Liễu Ứng Cừ đáp. Lúc này, trong đầu hắn rối như tơ vò, bây giờ, những người mà hắn quen biết đều không khớp mặt.
Thẩm Thanh Ngô khẽ hừ một tiếng, không biết là có tin hay không.
Món ăn của Vị Tiên Cư quả thực rất ngon, ngon đến mức Liễu Ứng Cừ cảm thấy vị giác như tan chảy. Hắn vừa nhấp vài ngụm trà, vừa cúi đầu nói nhỏ vài câu với Thẩm Thanh Ngô, sau đó rời khỏi phòng riêng để đi vệ sinh.
Kết quả là sau khi hắn đi vệ sinh xong, trên đường quay lại đã bị một bàn tay đã bóp chặt lấy yết hầu số phận* của hắn.
*Hình ảnh "bóp chặt yết hầu số phận" thể hiện việc nhân vật bị một thế lực hoặc sự kiện bất ngờ khống chế hoàn toàn, không thể phản kháng hay thay đổi số phận của mình.
Vừa quay lại nhìn thì đã thấy Diệp Vân lôi kéo tay của hắn một cách sốt ruột, phía sau còn có một tên đại hán đứng sừng sững. Diệp Vân cười khổ: “Liễu huynh, ngươi nhất định phải giúp ta. Nếu để phụ thân ta biết chuyện này thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân ta.”
Liễu Ứng Cừ nghĩ thầm, nếu để Thẩm Thanh Ngô phát hiện ta và ngươi có liên quan đến nhau thì chân ta cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Bây giờ, hắn bỗng cảm thấy bội phục nguyên chủ của cơ thể này. Nguyên chủ vừa lừa được Thẩm Thanh Ngô, lại còn đẩy y vào đại lao chịu tội thay cho mình, mở ra một con đường bước lên quan trường thênh thang cho nguyên chủ.
“Ta cũng không giúp gì được ngươi, ngươi cứ...” Liễu Ứng Cừ định tìm cách thoái thác thì Diệp Vân bất ngờ rút mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực ra.
“Ngươi làm thế này ta sao dám nhận.” Liễu Ứng Cừ giả vờ từ chối, trong lòng khẽ kêu lên một tiếng, nhưng đau đớn nghĩ thầm, không thể nào nhận số bạc này được, nhận rồi là sẽ bị kéo xuống thuyền giặc.
Hắn giả bộ phủi bụi trên vai, nói: “Diệp công tử, ngươi có thể đến tận phủ nhận lỗi, Thẩm Thanh Ngô không phải người nhỏ nhen. Ngươi cứ đối xử một cách chân thành, còn lại cứ để số phận định đoạt.”
Nói xong, Liễu Ứng Cừ nhấc chân tính bỏ đi.
“Liễu huynh, ngươi không thể đi, ngươi phải chỉ cho ta. Chúng ta là huynh đệ tốt mà, tại sao ngươi lại giả vờ không quen ta trước mặt Thẩm công tử?” Diệp Vân nói một cách ấm ức, trong mắt tràn đầy vẻ oán trách: “Ngươi đúng là không có tình nghĩa.”
Liễu Ứng Cừ nghiêm giọng đáp: “Nếu ta nhận ta quen biết ngươi thì ngươi nghĩ ta còn đứng đây nói chuyện với ngươi được sao?”
Chắc chắn đã bị người ta khiêng đi từ lâu rồi.