Liễu Ứng Cừ được chưởng quầy mời vào một gian phòng nhỏ, điều này khiến hắn hơi bất an. Đây rõ ràng là chỗ dành cho khách quý, trong khi hắn chỉ định vay mười lăm lượng bạc, đâu cần đến chưởng quầy đích thân tiếp đãi.
“Chưởng quầy, ta đến vay tiền.” Liễu Ứng Cừ nhấp một ngụm trà, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại rối bời.
“Ta hiểu rồi, Liễu công tử, cậu cứ chờ một lát.” Chưởng quầy họ Lý nở nụ cười đầy ẩn ý, còn nháy mắt mấy cái với Liễu Ứng Cừ.
Liễu Ứng Cừ: ?
Ông hiểu cái gì chứ? Tự nhiên hắn thấy lạnh sống lưng, cảm giác có điều gì không ổn.
Hắn liếc mắt quan sát xung quanh, căn phòng được trang trí tỉ mỉ, từ bên ngoài vọng vào tiếng ồn ào của khách khứa, còn bên trong lại yên ắng đến lạ thường. Chưởng quầy vẫn đứng đó, mỉm cười, tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa sự náo nhiệt ngoài kia và không khí tĩnh mịch trong này.
Chưởng quầy cũng lấy làm lạ. Trước đây, vị Liễu công tử này rất giỏi tạo mối quan hệ, nói năng khéo léo, vậy mà giờ lại ngoan ngoãn ngồi im, không để ông nắm thóp được. Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Ngô sắp đến, trong lòng ông bừng tỉnh. Quả nhiên là cao tay! Chắc chắn đây là chiêu trò mới. Nhìn dáng vẻ cao quý hôm nay của Liễu Ứng Cừ, thật sự thuận mắt hơn trước.
“Chưởng quầy, ở đây vay tiền không cần viết giấy nợ sao?”
“... Tất nhiên là cần, nhưng cậu...” Ông ngập ngừng, bởi trước giờ Liễu công tử chưa từng viết, cứ thế lấy tiền đi.
Trong mắt chưởng quầy lóe lên vẻ nghi hoặc, Liễu Ứng Cừ lại yêu cầu giấy bút, có vẻ thực sự định viết giấy nợ.
Viết giấy nợ xong, khoản vay coi như đã chắc chắn, nhưng Liễu Ứng Cừ vẫn thấy không thoải mái. Cảm giác chưởng quầy có ý đồ xấu, mà lòng người khó đoán, tốt hơn hết là nên rời khỏi đây sớm.
“Liễu công tử, mời.” Chưởng quầy đặt giấy bút lên bàn.
Liễu Ứng Cừ chấm mực, theo bản năng viết những nét chữ kiểu Thọ Kim Thể mà hắn đã luyện rất thuần thục. Tâm trí hắn trầm tĩnh lại, dáng vẻ tập trung.
Bất chợt, rèm cửa phòng bị vén lên, một bàn tay trắng trẻo, thon dài đặt rèm xuống. Thẩm Thanh Ngô liếc một cái đã thấy Liễu Ứng Cừ đang cúi đầu viết.
Thấy hắn chưa phát hiện ra mình, Thẩm Thanh Ngô thoáng tò mò, trong lòng lại nảy ý đùa. Y ra hiệu cho chưởng quầy, sau đó lặng lẽ tiến lại gần.
Nét chữ trên giấy mảnh mai, mạnh mẽ. Liễu Ứng Cừ viết thoăn thoắt, từng nét như có phong cách riêng.
Thẩm Thanh Ngô mở to mắt, tự nhận mình là người có hiểu biết, nhưng trong Đại Chiêu triều cũng chưa từng thấy kiểu chữ đẹp như vậy. Lẽ nào là do Liễu Ứng Cừ tự sáng tạo? Hắn tài hoa đến vậy sao? Thành thật mà nói, y rất nghi ngờ.
Thực ra hôm nay Thẩm Thanh Ngô đến đây là định dạy cho Liễu Ứng Cừ một bài học. Y đã chuẩn bị sẵn tám gã lực lưỡng ở đầu ngõ, chỉ chờ Liễu Ứng Cừ đi qua là chụp bao tải trùm lên và đánh cho hả giận.
Nghe nói Liễu Ứng Cừ dùng tiền của y để chiều chuộng người khác, Thẩm Thanh Ngô tức đến muốn đánh chết hắn.
Cách đây vài hôm, y mới nhận được tin Liễu Ứng Cừ ở thư xá đánh cược làm thơ, thua thê thảm, tức đến mức khi đi qua hồ nước thì đầu óc choáng váng, ngã nhào xuống hồ.
Giờ đây, nhìn vào giấy viết của Liễu Ứng Cừ, Thẩm Thanh Ngô nhận ra đó là giấy nợ?
Trước kia, Liễu Ứng Cừ lấy tiền của y lúc nào cũng đường hoàng, chưa từng viết giấy nợ. Đây là do chột dạ hay vì lý do gì khác? Thẩm Thanh Ngô từng nghe kể về mấy trò ta tệ của đám đàn ông, lòng nghĩ, ít nhất người mình chọn phải có nhân cách không đến nỗi tệ.
Khi đang viết, Liễu Ứng Cừ thoáng thấy một cánh tay trắng trẻo. Hắn lập tức né tránh, không dám nhìn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn đã bắt gặp một người đàn ông xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình.
Liễu Ứng Cừ ngạc nhiên. Từ bao giờ mà lại có thêm người trong phòng mà hắn không biết? Hắn quay lại nhìn chưởng quầy, chỉ thấy ông ta ngẩng đầu nhìn trời, không thèm đáp lại một ánh mắt nào.
Nhưng tiền thì vẫn phải vay.
Liễu Ứng Cừ cứng đầu cứng cổ viết xong tờ giấy nợ, vừa định thở phào nhẹ nhõm.
“Liễu lang, chàng đến rồi.” Thẩm Thanh Ngô cười nói. Khuôn mặt y tràn đầy sức sống, nét trẻ trung rạng rỡ. Mái tóc được buộc gọn bằng một chiếc trâm ngọc, thoảng đâu đó hương trầm thoang thoảng tỏa ra từ người cậu. Đôi mắt đen ánh lên vẻ vui vẻ, bên dưới còn có một nốt ruồi nhỏ, rất tinh tế, đầy quyến rũ.
Liễu Ứng Cừ giật bắn mình, cây bút trong tay làm lem mực lên tờ giấy nợ.
Cách gọi này giống như đang gọi tình lang. Bàn tay cầm bút của Liễu Ứng Cừ hơi cứng lại, trong lòng như dậy sóng. Ai lại gọi hắn là Liễu lang chứ?
Tuổi tác này, dáng vẻ này, không phải chính là Thẩm Thanh Ngô sao?
Thẩm Thanh Ngô cũng không hiểu vì sao mình lại đối xử tốt với Liễu Ứng Cừ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay hắn. Cả đại viện Thẩm gia ngập tràn máu tươi, rồi bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn lớn. Ngọn lửa cuốn sạch mọi ta lỗi, chỉ còn lại tro tàn. Thẩm Thanh Ngô, người từng như thần tiên hạ phàm ở huyện Thanh Thủy, đã chết trong trận hỏa hoạn đó. Từ đó, ở huyện Thanh Thủy không còn bóng dáng chàng thiếu niên phong nhã, cưỡi ngựa tung tăng khắp phố phường nữa.
Ở kinh thành vẫn mưa liên miên. Liễu Ứng Cừ ôm chặt phu lang của mình, khoác thêm áo choàng cho y, dịu dàng nói những lời mềm mỏng. Hắn đã sớm quên hết mọi chuyện ở huyện Thanh Thủy, xem phu lang trước kia như một nỗi sỉ nhục. Một kẻ con nhà thương buôn mà dám vọng tưởng trở thành chính phu của hắn? Mọi tình cảm dành cho Thẩm Thanh Ngô đều là giả dối. Sau khi phu lang rời đi, Liễu Ứng Cừ gặp tâm phúc của mình, hiểu rằng mọi cản trở đã bị dẹp bỏ.
Bất kỳ ai cản đường hắn, đều là kẻ thù của hắn.
“Liễu lang, chàng đang nghĩ gì thế?” Thẩm Thanh Ngô ngồi xuống đối diện Liễu Ứng Cừ, cầm lấy tờ giấy nợ trên bàn, đọc kỹ từng chữ.
“... Không có gì.” Liễu Ứng Cừ nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhận ra chưởng quầy đã rời đi. Trong căn phòng nhỏ, giờ chỉ còn hắn và Thẩm Thanh Ngô.
Liễu Ứng Cừ lại căng thẳng.
Chẳng lẽ giữa nguyên chủ và Thẩm Thanh Ngô đã bắt đầu mập mờ rồi sao?
Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trong nguyên tác, Thẩm Thanh Ngô đặc biệt yêu thích người có học thức, lại vô cùng chiếm hữu, chỉ muốn độc chiếm đối phương. Y còn là kẻ cố chấp, cực kỳ hay ghi thù.
Nguyên chủ chí ít còn thích đàn ông, nhưng hắn thì không!
Ngay cả người song tính trong mắt hắn cũng vẫn là đàn ông.
Huống chi Thẩm Thanh Ngô chỉ nhìn trúng khuôn mặt hắn, hắn chỉ là lựa chọn tạm thời của y, hiện tại chắc chắn chưa có tình cảm gì nhiều.
Mà chắc chắn Thẩm Thanh Ngô sẽ ép hắn đi thi khoa cử!
Sự thật đúng như Liễu Ứng Cừ nghĩ. So với những người khác, hắn chỉ là kẻ “cao hơn trong đám lùn.” Gia đình lại thúc giục gấp gáp, khiến Thẩm Thanh Ngô cũng phiền lòng. Y vốn thích người có vẻ ngoài đẹp đẽ, mà người mình chọn cũng phải xứng đáng.
Liễu Ứng Cừ trông rất đẹp.
Người thì đẹp, nhưng không được lăng nhăng.
“Ta nghe nói chàng có qua lại với Bạch Chỉ.” Thẩm Thanh Ngô hỏi thẳng, chẳng vòng vo.
Trong đầu Liễu Ứng Cừ trống rỗng, lưng lạnh toát. Hắn nói: “Ta có qua lại với cậu ấy, nhưng ta đã có cậu rồi. Chỉ là nói chuyện thôi.”
“Nếu cậu không thích, sau này ta sẽ không nói chuyện với cậu ấy nữa.” Đôi mắt đen của Liễu Ứng Cừ trong trẻo, thành thật.
“Khụ, ta cũng không đến mức bá đạo thế.” Thẩm Thanh Ngô làm bộ khoan dung: “Đừng nghe người ta nói bừa. ta vẫn rất dịu dàng, là một phu lang tốt mà.”
Hừm, nếu chưa đọc nguyên tác, có lẽ hắn đã tin. Liễu Ứng Cừ cạn lời, chỉ muốn lặng im.
“Cậu chạy vội quá, mặt còn đẫm mồ hôi kìa, lau đi.” Liễu Ứng Cừ đánh trống lảng, không muốn bàn luận về việc Thẩm Thanh Ngô có thật sự dịu dàng hay không. Câu hỏi này khó quá!
“À.” Mặt Thẩm Thanh Ngô đỏ lên, rút khăn tay ra luống cuống lau mồ hôi, vừa lau vừa trách: “Cũng tại chàng! Nếu không phải vì tin đồn của chàng với Bạch Chỉ, ta đâu cần chạy vội thế!”
Lại là lỗi của ta? Liễu Ứng Cừ cảm thấy oan ức, nhưng hắn biết lúc này không nên chọc giận Thẩm Thanh Ngô.
Không, có lẽ vẫn nên chọc một chút. Biết đâu hiệu quả, hắn thật sự muốn chia tay rồi.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Liễu Ứng Cừ nghĩ mình đúng là một thiên tài.
“Thanh Ngô, nếu cậu không tin ta, hay là chúng ta tạm xa nhau đi. Nhà ta nghèo thế này, ta cũng sợ liên lụy đến cậu.”
Thẩm Thanh Ngô bật dậy, gắt gỏng:
“Chàng muốn chia tay với ta à! Không đời nào! Sao chàng lại muốn chia tay? Chàng có người khác rồi đúng không?”
Thẩm Thanh Ngô tức đến mức muốn phát điên, bước nhanh tới trước mặt Liễu Ứng Cừ.
Liễu Ứng Cừ cảm nhận rõ áp lực đè nặng, da đầu tê rần, ý chí sinh tồn bùng phát, hắn vội vàng giơ một ngón tay út ra móc vào tay của Thẩm Thanh Ngô:
“Cậu đừng giận, là ta bị cậu làm cho bối rối.”
Thẩm Thanh Ngô ngớ người:
“Hả?”
Y nghĩ thầm: Đừng có mà lừa ta đọc ít sách!
Liễu Ứng Cừ nghiêm túc giải thích:
“Sao cậu có thể dễ dàng nghi ngờ ta chỉ vì lời người khác chứ? Cậu có từng thực sự thích ta không?”
“Cậu có phải đã không còn thích ta nữa, có phải cậu đã có người khác rồi không?” Liễu Ứng Cừ ra vẻ rất đau lòng.
Thẩm Thanh Ngô sửng sốt: “Hả?”
Câu này nghe quen tai thế nhỉ?
“Cậu có biết rằng làm thế, cậu sẽ dễ dàng đánh mất ta không?”
Thẩm Thanh Ngô ngơ ngác: “Không đúng, đây đâu phải lỗi của ta? Chẳng lẽ lại là lỗi của ta?” Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ không nên nghi ngờ Liễu Ứng Cừ?
“Là ta không tốt, sau này ta nhất định sẽ giữ khoảng cách với người khác.” Liễu Ứng Cừ nói, ánh mắt chân thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Thanh Ngô bị chiêu trò của Liễu Ứng Cừ làm cho mềm lòng, tay bị hắn nắm lấy, cậu cũng không tiện nói thêm điều gì: “Liễu lang, ta sẽ tin tưởng chàng nhiều hơn.”
“Cảm ơn Thẩm công tử.” Liễu Ứng Cừ đáp, nhưng trong lòng chỉ nghĩ: Nghe tai vậy thôi, chứ chẳng biết có đáng tin không.
“Còn gọi ta là Thẩm công tử?” Bàn tay Thẩm Thanh Ngô như nóng bừng.
“… Thanh Ngô.” Liễu Ứng Cừ ứng biến, vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô đang nghịch tay mình, hắn nhận ra con đường phía trước còn rất dài.
Đàn ông mà đi nghịch tay nhau thế này, có gì đó hơi sai sai.
“ta viết nốt giấy nợ đã.” Liễu Ứng Cừ vẫn giữ ý thức trách nhiệm của người mắc nợ.
Thẩm Thanh Ngô cười khẽ, ánh mắt lười biếng liếc qua: “Của nhà mình cả, viết làm gì. Tiền trừ thẳng vào tài khoản của ta.”
Liễu Ứng Cừ trợn tròn mắt:
!!!
Hắn chợt nhớ đến một câu nói cực kỳ phù hợp: "Một bát cơm mềm siêu to!"
Hắn muốn hét lên “ta đồng ý!” Nhưng chỉ chần chừ một giây thôi là đã thấy mình thiếu tôn trọng tiền bạc.
“Như vậy không đúng đâu.” Liễu Ứng Cừ khó khăn nói: “Tiền của cậu là của cậu. Thanh Ngô, cậu làm vậy rất dễ bị người khác lừa.”
Liễu Ứng Cừ nghĩ mình là người chính trực, không thể nhận tiền của người khác. Đây là điều đáng xấu hổ. Một người đàn ông tốt phải dựa vào chính sức mình.
Lời nói ấy khiến lòng Thẩm Thanh Ngô khẽ rung động. Y ngắm kỹ tình lang của mình, lần đầu nhìn thẳng vào Liễu Ứng Cừ. Y nhận ra hôm nay hắn trông thuận mắt hơn hẳn. Trước đây sao lại không để ý nhỉ? Nhìn khuôn mặt trắng bệch này...
Có lẽ do lần trước hắn ngã xuống nước vì tức giận, vẫn còn chút cảm lạnh. Nhưng khuôn mặt này thật sự rất đẹp! Đẹp đến mức y có thể ngắm thêm hai tháng nữa cũng không chán.
“Cậu không phải người ngoài.”