Trần Tùng Hiền bị anh họ hỏi đến nghẹn họng, sắc mặt xấu hổ, đầy vẻ sợ hãi. Anh ta đành lắp bắp cầu xin:
“Anh họ, anh thần thông quảng đại, có chuyện gì mà anh không giải quyết được chứ? Chuyện này em không dám để ông nội và mẹ biết, cũng không dám tự ra mặt gặp người. Anh giúp em đuổi cô ta đi đi!”
Năm đó, ông cụ Trần đã đích thân chọn con dâu nuôi từ bé cho cháu trai trưởng nên không ai dám dị nghị. Hiện tại, Trần Tùng Hiền cũng không dám tùy tiện từ chối. Nếu chuyện này bị ông cụ biết mà xử lý không khéo, hắn chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Nguyên bản, Trần Tùng Hiền định âm thầm xử lý người kia, không ngoài việc dùng tiền để tống khứ đi. Nhưng hai ngày nay, hắn liên tục gặp một giấc mơ kỳ lạ: trong mơ, hắn dùng 1 triệu tệ để đuổi người đó về đại lục nhưng lại để con dâu nuôi từ bé ra vào bến tàu Hương Giang. Vài năm sau, việc này bị ông cụ Trần phát hiện, khiến hắn bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, đến mức bừng tỉnh ngay trong giấc mơ.
Ác mộng này như một hồi chuông cảnh báo đối với Trần Tùng Hiền, hắn không thể tự ra mặt xử lý chuyện này.
Mà ai có thể giúp hắn giải quyết mọi việc ổn thỏa? Chỉ có anh họ! Nếu muốn đuổi con dâu nuôi từ bé về đại lục, chỉ có anh họ mới có đủ khả năng xóa sạch dấu vết ra vào bến tàu Hương Giang. Chỉ có anh họ, người đang nắm giữ một nửa ngành vận tải thuyền bè ở Hương Giang, mới có thể bảo đảm việc này không bị chính ông nội hắn phát hiện.
Trần Tùng Hiền tính toán vô cùng kỹ lưỡng nhưng Trình Vạn Đình vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Anh hiểu rõ phong cách hành sự của em họ mình—vẫn luôn phóng túng, tùy tiện. Nhưng dù sao Trần gia cũng là một gia tộc lớn mà Trần Tùng Hiền lại là cháu trai trưởng, một con dâu nuôi từ bé xuất thân từ nông thôn đại lục quả thực không xứng với cậu ta. Tuy trong lòng đã hiểu nhưng Trình Vạn Đình vẫn cố ý thử lòng em họ một chút. Sau khi ăn xong bữa cơm, anh mới hờ hững đáp: "Để nói sau."
Trần Tùng Hiền rất mong có được câu trả lời chắc chắn từ anh họ nhưng dù có cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám truy hỏi thêm. Hắn chỉ có thể theo anh họ xuống lầu, giống như một con chó săn tự tay mở cửa xe cho anh họ. Nhìn chiếc Rolls-Royce bạc mới tinh trước mặt, hắn không khỏi nuốt nước bọt.
Siêu xe trị giá 300.000 bảng Anh! Hắn cũng muốn mua nhưng bị ba mắng một câu "đồ phá gia chi tử" rồi đuổi đi. Chỉ có anh họ—Trình Vạn Đình là người nắm quyền thực sự của Trình gia mới có thể tùy ý mua xe như vậy mà không ai dám quản.
Trong chiếc siêu xe sang trọng, Trình Vạn Đình nhắm mắt dưỡng thần một lát, rồi lẩm bẩm hỏi:
"Tình hình con dâu nuôi từ bé của Tùng Hiền hiện tại thế nào?"
Thư ký Dương nhanh chóng đáp:
"Nghe nói năm đó là do ông cụ Trần và bà cụ sắp đặt. Nhưng khi ấy, đại lục và Cảng Thành không thể qua lại, bà cụ qua đời, còn ông cụ thì bệnh nặng triền miên trên giường nên không ai còn tâm trí để lo chuyện này nữa. Lần này, vẫn là lão quản gia bên đại lục của Trần gia cố gắng liên lạc lại nhưng tin tức đã bị Trần thiếu chặn đứng. Ông cụ Trần đang tĩnh dưỡng nên cũng không hay biết gì."
Thư ký Dương báo cáo xong, thấy đại thiếu gia vẫn chưa tỏ thái độ, liền hỏi:
"Đại thiếu gia, chúng ta có cần giải quyết chuyện này ngay không?"
Trình Vạn Đình híp mắt, thần sắc lạnh nhạt đáp: "Khoan đã. Không thể để cậu ta thoải mái như vậy, muốn giải quyết là giải quyết ngay được sao? Chẳng lẽ tưởng cái đuôi này có thể vểnh lên tận trời à?"
Thư ký Dương gật đầu, hiểu rằng đây là đại thiếu gia cố ý dạy cho Trần thiếu một bài học. Dù gì thì Trần thiếu cũng đã hành xử quá mức hoang đường. Nếu không phải nể tình dì của mình, sao đại thiếu gia có thể hết lần này đến lần khác giúp Trần thiếu giải quyết rắc rối?
*
Nhìn theo chiếc siêu xe anh họ rời đi, Trần Tùng Hiền thầm thấy tự hào vì kế hoạch của mình. Hắn lo rằng anh họ sẽ không đồng ý giúp nên đã ra lệnh cho A Huy đưa con dâu nuôi từ bé trực tiếp đến biệt thự lưng chừng núi thuộc danh nghĩa của anh họ.
Dạo này, bất động sản dưới danh nghĩa của hắn rất dễ bị ông cụ hoặc mẹ phát hiện. Hơn nữa, ngoài nhà lớn Trình gia, nơi anh họ yêu thích nhất chính là biệt thự lưng chừng núi. Nếu đưa người đến đó, anh họ dù không muốn lo cũng phải lo. Đúng là một công đôi việc!
Tự nhủ rằng đã giải quyết xong mọi chuyện, Trần Tùng Hiền lái chiếc Bentley về nhà. Chiếc xe chầm chậm tiến vào khu biệt thự Vịnh Thiển Thủy, nơi những ngôi nhà trắng đan xen vào nhau, hòa cùng ánh sáng xanh trắng phản chiếu từ hồ bơi ngoài trời, càng tôn thêm vẻ xa hoa lộng lẫy.
“Tùng Hiền, chuyện kia...”
Người lên tiếng là Trần Hoa Cao, bác cả của Trần Tùng Hiền. Đã mười bốn năm trôi qua nhưng ông vẫn nhớ đến đứa con dâu nuôi từ bé của gia đình. Khi thấy cháu trai trở về, ông vội kéo cậu sang một bên hỏi chuyện:
“Chuyện con dâu nuôi từ bé đã giải quyết xong chưa?”
“Xong rồi, con đã giao cô ta cho anh họ.” Trần Tùng Hiền che giấu sự mơ hồ trong câu trả lời cuối cùng của anh họ, nói một cách chắc chắn: “Có anh ấy ra tay, bác còn lo gì nữa? Tối nay, con bé đó sẽ ngồi thuyền về đại lục.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tống Tú Quyên — bác dâu của Trần Tùng Hiền vừa đỡ ông xuống lầu sau khi cho ông uống thuốc. Nghe thấy chồng và cháu trai nói chuyện, bà cũng thấy yên tâm. Người phụ nữ với vóc dáng phúc hậu, khuôn mặt đầy đặn và đôi mắt tam giác hơi nheo lại, để lộ một chút khinh miệt:
“Năm đó đáng lẽ không nên định chuyện con dâu nuôi từ bé làm gì. Nếu thật sự để Tùng Hiền kết hôn với một con bé nhà quê từ đại lục, e là cả Hương Giang sẽ cười nhạo Trần gia chúng ta suốt ba tháng mất!”
Trần Hoa Cao gật gù đồng tình:
“Ba hồ đồ nhưng chúng ta thì không. Sao có thể để một con bé nhà quê bước vào cửa Trần gia?”
Tống Tú Quyên mỉm cười, hoàn toàn quên mất rằng hơn mười năm trước, gia đình bà ta cũng từ đại lục sang đây. Nhờ làm ăn phát đạt tại Cảng Thành, Trần gia nay đã trở thành một gia tộc giàu có sở hữu tài sản hàng tỷ. Người muốn gả vào nhà này nhiều không kể xiết, làm sao có thể để một con bé quê mùa chiếm lợi?
“Tùng Hiền, chuyện này dù có đến tai ông nội con thì bác và bác cả con cũng ủng hộ con.” Tống Tú Quyên thấu hiểu bản tính phong lưu của cháu trai, quen với việc cậu ta qua lại với không biết bao nhiêu cô gái nhưng bà ta lại mong cậu tạo dựng quan hệ với nhà họ Trình:
“Chỉ là... bác nghe nói anh họ con đang chuẩn bị kết hôn với con gái chủ tịch ngân hàng Hối Phong. Nó còn có thời gian giúp con xử lý chuyện con dâu nuôi từ bé sao?”
Trần Tùng Hiền xua tay, vẻ mặt chắc chắn:
“Anh ọ con đến một con muỗi cái cũng không thèm để mắt đến. Đừng nói là dượng bắt anh ấy kết hôn, ngay cả nếu anh ấy có thể nói chuyện nhỏ nhẹ với một cô gái nào đó, con sẵn sàng chặt đầu mình xuống cho bác xem!”
Nghe câu này, nụ cười trên môi Tống Tú Quyên càng rạng rỡ. Trong lòng bà ta đã âm thầm tính toán làm sao để con gái thân thích có thể gả vào nhà họ Trình. Dù Trần gia giàu có nhưng so với Trình gia vẫn còn kém một bậc. Nếu có thể kết thân với họ, đó sẽ là một mối lợi to lớn!
*
Lúc này, tại một góc khác của Cảng Thành, Lâm Khả Doanh — người bị gọi là “con bé nhà quê” đang được A Huy lái xe đưa đến biệt thự của Trình Vạn Đình trên lưng chừng núi.
Không giống như biệt thự Trần gia ở Vịnh Thiển Thủy hay Trình gia ở Vịnh Thâm Thủy vốn tọa lạc ven biển xa hoa lộng lẫy, biệt thự trên lưng chừng núi có vị trí độc đáo hơn. Những kiến trúc trắng tinh thấp thoáng giữa màu xanh của cây cối, từ trên cao nhìn xuống, có thể bao quát toàn bộ Cảng Thành rộng lớn.
Sau khi nguyên chủ chạy trốn khỏi nhà thương nhân giàu có để đến Cảng Thành, cô chỉ có thể nương tựa vào lão quản gia, sống những ngày tháng chật vật. Dù Lâm Khả Doanh sinh ra trong thời hiện đại, cô cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, vất vả làm việc suốt mười năm mới có thể thăng chức, tăng lương, mua được một căn hộ nhỏ cho riêng mình.
Vậy mà, cô còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống ấy.
Giờ những biệt thự xa hoa từ thập niên 80 xuất hiện trước mắt cô, trắng muốt và lộng lẫy. Dưới ánh nắng, những bức tường trắng sáng lên rực rỡ, phản chiếu vẻ đẹp xa hoa choáng ngợp.
Ngẫm lại chính mình đang sống ở đây, đối lập với 40 năm trước, biệt thự cao cấp này—ai ngờ ai bi thương.
Cánh cổng lớn bằng sắt màu nâu sẫm được hai bảo tiêu từ hai bên đẩy ra, đón xe hơi tiến vào. Quản gia của biệt thự cùng tài xế A Huy nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông nhưng Lâm Khả Doanh không hiểu được.
“A Trung thúc, đại thiếu gia nhà chúng ta đã bàn bạc với Trình đại thiếu, ông cứ để người ở đây, làm phiền mọi người chăm sóc.”
“Cái này...”
Căn biệt thự cao cấp ở lưng chừng núi là do chính Trình Vạn Đình lựa chọn. A Trung thúc luôn trung thành với nhà họ Trình, đương nhiên hiểu rõ tính cách của đại thiếu gia.
Làm sao có thể tùy tiện để người ngoài vào ở được! Ngay cả anh chị em ruột của đại thiếu gia cũng không thể ngủ lại ở nơi này.
Nghe lời này, A Trung thúc không dám tự ý quyết định, liền gọi điện thoại cho thư ký Dương. Nhưng cuộc trò chuyện vừa bắt đầu đã bị ngắt lời.
“Minh Huy, đại thiếu gia có bận không? Trần thiếu gia nói có chuyện muốn nhờ đại thiếu gia giúp, anh ta gửi...”
“A Trung thúc, đại thiếu gia có chuyện quan trọng cần xử lý. Việc của Trần thiếu gia, đại thiếu gia đã biết rồi, ông không cần lo.”
Cuộc gọi bị cắt đứt, A Trung thúc và Hoa tẩu nhìn nhau đầy khó hiểu—vậy mà căn biệt thự cao cấp này thực sự có một người phụ nữ ở lại!
Lâm Khả Doanh chưa từng ở trong một căn biệt thự xa hoa đến vậy. Tráng lệ và huy hoàng, mọi thứ đều tinh xảo, ngay cả phòng khách cũng rộng rãi đến mức lớn hơn nhiều lần so với một căn hộ ở Ninh Thị. Trần nhà cao với chiếc đèn thủy tinh khổng lồ tỏa sáng lấp lánh, lung linh đến chói mắt.
Cô biết gia đình phú thương này rất giàu có, chỉ không ngờ rằng dù đã chạy trốn đến Cảng Thành, cô vẫn rơi vào cảnh như thế này.
Về vị hôn phu của nguyên chủ, trong sách nhắc đến rất ít. Lâm Khả Doanh đã đọc qua hàng trăm nghìn chữ trong cốt truyện mới tìm được một chi tiết—vị hôn phu của nguyên chủ gọi là "đại thiếu gia".
Đã bước chân vào biệt thự cao cấp ở Cảng Thành, Lâm Khả Doanh chỉ đợi vị đại thiếu gia kia mất kiên nhẫn, ném cho cô 100 vạn để tống cổ cô đi. Cô thậm chí còn mong muốn nhanh chóng giải trừ hôn ước.
Nhưng giấc mơ đẹp đẽ ấy càng chờ càng xa vời.
Ba ngày trôi qua trong biệt thự lưng chừng núi, cô vẫn chưa gặp được vị hôn phu kia. Mỗi ngày, cô chỉ có thể đối diện với quản gia, người hầu và đầu bếp. Họ chỉ biết nói tiếng Cảng Thành, mà cô thì không hiểu, muốn giao tiếp cũng chỉ có thể dùng cử chỉ đoán ý, thật sự rất gian nan.
A Trung thúc lúc nào cũng cười hiền lành, tính tình ôn hòa. Hoa tẩu thì lại nóng nảy, nhanh nhẹn như gió cuốn. Họ là hai người quản lý chính trong biệt thự, còn lại mấy người hầu thì đa phần chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Cũng phải thôi, căn biệt thự cao cấp to như thế này mà lại chẳng có chủ nhân ở thật đúng là quá mức nhàn rỗi.
Lâm Khả Doanh khi nghe Hoa tẩu và A Mai đồng loạt than phiền rằng đại thiếu gia đã nhiều ngày không về, đến nấu canh cũng chẳng có ai để đưa cho thì quả thật là nỗi buồn không tên mà.
Ngay cả đám người hầu trong biệt thự cũng thấy tò mò về cô gái bỗng nhiên dọn đến sống ở đây. Tuy rằng Lâm tiểu thư ăn mặc có phần quê mùa, thậm chí còn không bằng những hộ nghèo ở khu Cửu Long Thành Trại nhưng phải công nhận là dung mạo của cô thực sự rất đẹp.
Hoa tẩu với óc suy diễn phong phú liền thì thầm với A Trung thúc:
“Không chừng Lâm tiểu thư là do Trần thiếu gia đưa tới cho đại thiếu gia ấy chứ?”
A Trung thúc lắc đầu: “Trần thiếu đúng là có thể làm ra chuyện như thế thật. Năm ngoái chẳng phải còn ầm ĩ đòi giới thiệu bạn gái cho đại thiếu gia sao? Nhưng mà đại thiếu gia làm sao mà nghe hắn được.”
Cứ thế, ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại mãi, đám người hầu sống mốc meo giữa biệt thự trên lưng chừng núi cuối cùng cũng chờ được đến lúc mà đại thiếu gia Trình Vạn Đình trở về vào đêm thứ năm sau khi Lâm Khả Doanh dọn vào.
Cánh cổng lớn từ hai bên mở ra rồi khép lại. Trình Vạn Đình xuống xe cùng với thư ký đi cùng.
“Thiếu gia, tôi đi gọi A Trung thúc và Hoa tẩu tới…”
“Không cần.” Ánh mắt Trình Vạn Đình sáng rực nhưng sắc mặt lại không hề vui vẻ. Anh xua tay ra hiệu cho thư ký lui về, lại dặn thêm:
“Đêm đã khuya rồi, tôi không cần ai phục vụ cả. Mọi người cứ nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, anh một mình bước vào nhà chính, đóng sầm cửa lại, ngăn cách ánh mắt lo lắng của thư ký ở bên ngoài.
Trình Vạn Đình vốn là người thích yên tĩnh, đối xử tốt với người làm, phần lớn thời gian cũng không cần ai phục vụ. Nhất là đêm nay vừa có một trận tranh cãi dữ dội với ba, bị răn dạy một trận nên tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Những năm gần đây, ngành vận tải thủy suy thoái, Trình Vạn Đình đã sớm chuyển hướng đầu tư, ôm trọn mấy khu đất bất động sản lớn, trong tay còn nắm hai khu trung tâm thương mại và cao ốc văn phòng. Thế nhưng ba anh — Trình Quan Kiệt lại vẫn muốn bám trụ vào ngành vận tải, không chịu thay đổi. Vì chuyện này, hai ba con đã tranh cãi không ít lần.
Bắt đầu gọi điện, giọng nói trầm thấp của Trình Vạn Đình vang lên trong phòng khách:
“Lưu Chí Cao đã có hành động rồi. Không quá ba ngày nữa là sẽ ra tay chiếm cổ phần. Cứ để bọn họ đấu với nhau trước, tôi sẽ ngồi xem hổ đấu trên núi.”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng lúc đêm khuya, từ phòng khách vang lên tiếng động mơ hồ khiến Lâm Khả Doanh đang ngủ trong phòng dành cho khách ở tầng một chợt tỉnh dậy.
Nghe như là giọng của một người đàn ông trẻ.
Tim cô đập thình thịch, cô cẩn thận giấu cây kim thêu hoa của thân chủ nguyên bản trong lòng bàn tay, sau đó mới nhẹ nhàng vặn chốt cửa, dưới ánh trăng mờ ảo, lờ mờ thấy được bóng dáng cao lớn trong phòng khách.
Bờ vai rộng và tấm lưng vững chãi như núi, dáng ngồi có phần lười biếng tựa trên ghế sô pha, rõ ràng là khí thế của một chủ nhân thật sự.
Giọng nói trầm khàn, đứt đoạn bằng tiếng Quảng Đông vang lên từ người đàn ông khiến Lâm Khả Doanh không hiểu một lời nào. Trong lòng cô chỉ lẫn lộn suy nghĩ — người đàn ông có thể quang minh chính đại xuất hiện trong biệt thự lúc nửa đêm thế này, chẳng lẽ chính là vị hôn phu nguyên bản vẫn chưa từng xuất hiện của thân xác này?
Cô rón rén mở cửa, nín thở bước ra ngoài. Nhưng chẳng ngờ, chỉ vừa mới hé mắt nhìn ra, người đàn ông vừa ngồi trên sô pha đã không còn thấy đâu nữa.
Ngay lúc cô nghiêng nửa người ra ngoài dò xét xung quanh, một luồng gió lạnh như ma quỷ ập đến, mang theo hơi lạnh rợn người, súng ngắn lạnh lẽo kề sát giữa trán cô.
Khẩu súng đen nhánh, thon dài, sau đó là một đôi mắt lạnh lùng vô cảm. Giọng nói không mang chút nhiệt độ vang lên: “Cô là ai?”
Lâm Khả Doanh là người sống theo quy củ suốt hơn hai mươi năm sao có thể ngờ rằng, chỉ mới xuyên không được mấy ngày đã bị người ta dùng súng chĩa vào đầu như thế này!