Mùa Hạ năm 1980.

Mặt trời chói chang, những tia sáng vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt biển, tạo thành những con sóng lấp lánh. Phóng tầm mắt ra vùng biển quốc tế rộng lớn, chỉ thấy một con tàu hàng bốn tầng màu trắng đang di chuyển. Thân tàu sắc bén rẽ nước, để lại sau lưng những đợt sóng trắng xóa.

Trên boong tàu, cơn gió biển mang theo hơi nước lướt qua. Lâm Khả Doanh đứng tựa vào lan can, nhìn về hướng đông nam. Phía xa mờ ảo, bóng dáng của đất liền chỉ còn lại một chút thấp thoáng.

Con tàu này xuất phát từ Ninh Thị, hướng đến Cảng Thành, chở theo đầy hàng hóa nhẹ. Hàng sẽ được chuyển từ bến cảng Cảng Thành ra nước ngoài, trở thành một phần quan trọng trong việc xuất khẩu kiếm ngoại tệ của Ninh Thị.

Ngoài khu vực chứa hàng, con tàu còn có ba tầng khác. Tầng một là đại sảnh rộng rãi cùng khu nhà ăn. Trong suốt năm ngày lênh đênh trên biển, tại đây đã tổ chức nhiều buổi biểu diễn âm nhạc và dạ tiệc với vô số món ăn phong phú.

Hai tầng trên dành cho các nhân vật có địa vị, bao gồm nhiều quan chức cấp cao và thương nhân giàu có.

Tất nhiên, Lâm Khả Doanh không có tư cách ở hai tầng sang trọng ấy. Cô cùng nhóm thuyền viên ở khu phòng bên cạnh đại sảnh tầng một. Diện tích phòng không lớn, tiện nghi đơn giản nhưng đối với một kẻ không có giấy thông hành hợp pháp là cô, đây đã là sự ưu đãi không nhỏ.

So với những người nhập cư trái phép lênh đênh trên biển, điều kiện của cô đã tốt hơn nhiều.

Cô đứng tựa vào lan can, mái tóc đen nhánh buông xuống bờ vai theo nhịp gió biển. Bộ áo sơ mi hoa nhí xanh biển kết hợp với chiếc quần dài đen có phần quê mùa, thu hút không ít ánh mắt dò xét xung quanh.

Không ai nói một lời nào nhưng trong ánh mắt họ đã thể hiện rõ sự khinh thường và xa lánh.

Lâm Khả Doanh cúi xuống, nhìn bộ trang phục đơn sơ trên người. Đúng là có phần tầm thường nhưng cô không còn lựa chọn nào khác — trong túi chẳng có lấy một đồng.

Ba ngày trước, cô vẫn là một nhân viên văn phòng chăm chỉ, làm việc miệt mài suốt mười năm để có được thăng chức, tăng lương và mua được căn hộ đầu tiên trong đời. Thế nhưng, trong một lần tăng ca, cô đột ngột qua đời vì kiệt sức.

Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại, trở thành một nhân vật cùng tên cùng họ nhưng lại có số phận bi thảm.

Trong truyện, nhân vật gốc của cô là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhưng nhút nhát và tự ti. Cô ấy trở thành “tấm gương đối lập” để làm nổi bật sự mạnh mẽ và rực rỡ của nữ chính. Vì yêu nam chính một cách mù quáng, cô ấy không ngừng hy sinh bản thân, đến mức trở thành đối thủ không đội trời chung của nam phụ thứ hai — người cũng yêu nữ chính.

Cuối cùng, cô ấy bị nhân vật nam phụ thứ ba — kẻ cố chấp và tàn nhẫn ép cưới. Dưới thời kỳ kinh tế đang phát triển mạnh, cô ấy vẫn phải chịu cảnh nghèo đói, sống những ngày khốn khổ.

Về gia cảnh của nhân vật gốc, tiểu thuyết chỉ đề cập sơ lược: Từ nhỏ, cô đã mất hết người thân, suýt chết thì được một gia đình thương nhân giàu có cứu giúp và nhận nuôi. Cô thông minh, ngoan ngoãn, được chọn làm con dâu nuôi từ bé cho cháu trai trưởng của gia đình đó, được ăn học đầy đủ.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Hai năm sau, thời cuộc thay đổi. Gia đình thương nhân nhận thấy tình hình không ổn, dù đã quyên góp nhà máy, cửa hàng nhưng vẫn không thể thoát khỏi nguy cơ. Khi thấy không còn đường lui, bọn họ quyết định bán hết tài sản lấy tiền mặt rồi di cư sang Cảng Thành.

Vì tình thế cấp bách, chỉ những ai có quan hệ huyết thống trong gia đình mới được phép rời đi. Cô gái vốn chỉ là con dâu nuôi từ bé cùng với những người hầu và quản gia đều bị bỏ lại, không thể lên con tàu di cư đợt hai.

Về sau, do vấn đề chính sách kéo dài hàng chục năm, đại lục và Cảng Thành dần cắt đứt liên lạc, nguyên thân cũng không còn gặp lại gia đình thương nhân đã nuôi dưỡng mình.

Mãi đến khi chính sách được nới lỏng, lão quản gia mới nhiều lần cố gắng liên hệ với chủ nhân cũ ở Cảng Thành. Nhưng ông vẫn chưa kịp thực hiện ý nguyện thì đã qua đời ngay trước ngày khởi hành.

Nguyên thân một thân một mình đến Hương Giang tìm người thân nhưng lại bị vị hôn phu là đại thiếu gia từ hôn. Cuối cùng, cô đơn lẻ trở về đại lục, rơi vào vòng xoáy tình cảm kéo dài hơn hai mươi năm với nam chính, nữ chính, nam phụ và nam phụ thứ ba trong tiểu thuyết.

Xuyên đến đúng thời điểm này trên con tàu di cư, Lâm Khả Doanh: Tê cả người!

Sang Cảng Thành thì không tìm được người thân, đã vậy một cô gái từ đại lục đến chỉ có thể bị kỳ thị. Mà trở về đại lục, cô lại rơi vào vòng xoáy drama tình cảm không hồi kết của tiểu thuyết.

Nhưng hiện tại, trước mặt và sau lưng cô chỉ có biển rộng mênh mông. Không có lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể kiên trì đến Cảng Thành rồi tính tiếp.

Còn sau khi đến Cảng Thành…

Lâm Khả Doanh cố gắng nhớ lại cốt truyện trong sách. Nhớ đến đoạn miêu tả ngắn ngủi về vị hôn phu của nguyên thân: Một đại thiếu gia đẹp trai, giàu có, hào phóng. Nhưng anh ta căm ghét tận xương tủy hôn nhân sắp đặt kiểu phong kiến này. Đến mức sẵn sàng bỏ ra một khoản bồi thường khổng lồ là 1 triệu tệ chỉ để không phải cưới một cô gái từ đại lục đến.

Lâm Khả Doanh đã vất vả cả nửa đời, kết quả còn chưa kịp tận hưởng gì đã đột tử. Cô thật sự không muốn dính vào mớ hỗn độn này nữa.

Sang Cảng Thành, nếu vị hôn phu kia muốn từ hôn thì cứ từ đi! Tốt nhất là anh ta chịu chi khoản bồi thường khổng lồ kia!

Dù sao thì 1 triệu tệ vào thời kỳ này chính là con số khổng lồ. Dù có quy đổi từ đô la Hồng Kông sang nhân dân tệ, ít nhất cũng phải hơn 300.000 tệ!

Mà vào thập niên 80, chỉ cần có 300.000 tệ, cô có thể trở thành một phú hào đích thực!

Phải biết rằng, ở thời điểm này, chỉ với 0,8 tệ đã mua được 1 cân thịt lợn. Khoảng 500-600 tệ đã có thể mua một chiếc TV đen trắng. Và chỉ cần 10.000 tệ là có thể sở hữu một căn tứ hợp viện rộng 200m² ngay giữa thủ đô!

Nếu cô có trong tay số tiền này, trở về đại lục mua vài căn tứ hợp viện, đầu tư một chút vào kinh doanh thì chẳng cần làm gì cũng có thể sống sung túc cả đời!

*

“Quý khách thân mến, tàu sắp cập bến Cửu Long…”

Tiếng phát thanh bằng tiếng Quảng Đông xen lẫn tiếng phổ thông vang lên trên tàu, kéo suy nghĩ của Lâm Khả Doanh trở về thực tại. Cô vén lại những sợi tóc lòa xòa trước trán, rồi nhanh chóng quay về khoang tàu.

Đập vào mắt cô là một khung cảnh tráng lệ và xa hoa.

Thập niên 80, đại lục vẫn còn trong giai đoạn sơ khai. Nhưng Cảng Thành thì đã phát triển vượt bậc. Và ngay trên con tàu này, cô đã có thể cảm nhận được sự phồn hoa đó.

Trong đại sảnh tầng một, giai điệu du dương của bản nhạc “The Blue Danube” vang lên. Những thương nhân giàu có và tinh anh giới thượng lưu nâng ly champagne, vừa nhấp rượu vừa thưởng thức những đôi nam nữ uyển chuyển khiêu vũ điệu Waltz.

Nhưng lúc này, Lâm Khả Doanh không còn tâm trí để thưởng thức cảnh tượng đó. Cô vội vàng quay về phòng thu dọn hành lý, hoàn toàn không để ý đến những cuộc trò chuyện náo nhiệt trong đại sảnh.

“… Nghe nói Trình Đại thiếu và Trình Chủ tịch bất hòa, ngay trong cuộc họp hội đồng quản trị, chủ tịch đã nổi giận…”

“Trình Đại thiếu vừa đẹp trai vừa giàu có, tuổi còn trẻ đã có thể điều hành tập đoàn vận tải đường thủy phát triển mạnh mẽ. So với đám công tử ăn chơi chỉ biết đua ngựa, tán gái thì đúng là giỏi hơn nhiều. Trình Chủ tịch vẫn không hài lòng sao?”

“Nghe nói Trình Chủ tịch muốn sắp xếp cho Trình Đại thiếu kết hôn với tiểu thư của Hội đồng quản trị ngân hàng Hối Phong. Nếu thành công, Trình gia ở Cảng Thành có thể thao túng thị trường rồi.”

Con tàu này chính là một trong năm chiếc tàu hàng lớn của tập đoàn vận tải đường thủy Hoàn Vũ thuộc Trình gia. Bảy năm trước, họ đã bỏ ra 900.000 đô la Mỹ để mua lại từ nước M.

Các hành khách bàn tán về chủ nhân của con tàu đến mức gần như nghiền ngẫm từng câu chuyện, đến khi cảm thấy đã thỏa mãn, họ mới bắt đầu chuẩn bị rời tàu.

Tiếng nhạc du dương vang lên, con tàu hàng cập bến Cửu Long. Trên boong tàu, dòng người đông đúc như mắc cửi. Các thương nhân giàu có và giới tinh anh mặc âu phục sang trọng lần lượt bước xuống. Giữa đám đông ấy, Lâm Khả Doanh trong chiếc áo sơ mi vải bông màu xanh biển, hai bên tóc tết gọn trông như một kẻ đến từ thế giới khác, hoàn toàn lạc lõng.

Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng cũng đến nơi nhưng khoảnh khắc đặt chân lên đất liền lại khiến cô choáng váng.

Trước mắt là những tòa nhà cao tầng san sát, phía sau là bến cảng nhộn nhịp với những công nhân tất bật bốc dỡ hàng hóa. Cảnh tượng phồn hoa đến chói mắt, khác xa hoàn toàn với đại lục lúc bấy giờ.

Xung quanh cô toàn là những âm thanh xa lạ, một ngôn ngữ cô không thể hiểu rõ. Lâm Khả Doanh bất giác cảm thấy căng thẳng, khó tránh khỏi thì thầm tự nhắc bản thân.

Trong nguyên tác, tác giả chỉ đề cập sơ lược về thân thế của nguyên thân, thậm chí còn không nói rõ gia đình thương nhân đã nhận nuôi cô là ai. Cô thậm chí còn không biết vị hôn phu của mình họ gì, chỉ nhớ mang máng trong ký ức của nguyên thân rằng người đó thường được gọi là "đại thiếu gia", thỉnh thoảng có người gọi là "Anh Tùng Hiền".

Nhưng có một chi tiết trong tiểu thuyết mà cô nhớ rất rõ: Khi nguyên thân than thở về số phận bi thảm của mình, tác giả từng nhắc đến việc lão quản gia đã liên lạc với chủ nhân cũ và sẽ có người mang tín vật đến đón cô ngay tại cảng khi tàu cập bến.

Lâm Khả Doanh đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một chàng trai trẻ đang cầm theo tín vật!

“Là Lâm Khả Doanh tiểu thư sao?”

Giọng nói quen thuộc mang âm điệu quê hương vang lên, khiến cô cảm thấy thân thuộc hơn bao giờ hết.

“Lâm tiểu thư, đại thiếu gia bảo tôi đến đón cô.”

A Huy mang theo một chiếc khăn lụa thêu mẫu đơn đặc biệt của Ninh Thị tiến đến.

A Huy là người từng nhập cư trái phép vào Cảng Thành cách đây năm năm, sau đó được Trần gia thu nhận. Nhờ thể trạng khỏe mạnh và võ nghệ không tệ, anh ta dần trở thành vệ sĩ của Trần gia.

Lâm Khả Doanh ngồi vào chiếc xe hơi rộng rãi, sang trọng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng tấp nập của dòng xe cộ và những tòa nhà san sát lướt qua tầm mắt khiến cô không khỏi tò mò.

*

Cùng lúc đó.

Tại tòa nhà tổng bộ của hiệu buôn Tây ở Vịnh Đồng La, cánh cửa lớn được nhân viên an ninh đẩy ra.

Một bóng dáng cao lớn trong bộ vest đen bước ra.

Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, khoác lên mình bộ âu phục đen, toát lên vẻ trầm ổn và kiềm chế. Anh sải những bước chân dài, cúi người bước vào chiếc Rolls-Royce bạc đang đỗ bên đường.

Ngay khi anh vừa ngồi xuống, động cơ xe khởi động, đồng thời, giọng nói của thư ký từ hàng ghế sau vang lên:

“Đại thiếu gia, nếu chủ tịch biết chuyện hôm nay anh gặp mặt ban giám đốc hiệu buôn Tây…”

Người đàn ông đang xem báo buổi sáng của Cảng Thành ngước lên, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua thư ký, khiến người kia lập tức im bặt.

“Chuyện này, đừng để lão gia tử biết.” Trình Vạn Đình trầm giọng nói, như thể không hề để tâm.

“Vâng.” Thư ký Dương đành gật đầu, trong lòng thầm cảm thán sự giằng co quyền lực giữa hai thế hệ nhà họ Trình. “Cảng Cửu Long bây giờ là miếng mồi béo bở, hiệu buôn Tây không muốn buông tay, mà họ Lưu cũng đang nhăm nhe. Chúng ta muốn thâu tóm nó e rằng không dễ.”

Hôm nay, Trình Vạn Đình đã có một buổi đàm phán với giám đốc hiệu buôn Tây về việc hợp tác trong lĩnh vực vận tải đường biển. Trong cuộc trò chuyện, anh đã khéo léo thăm dò thái độ của đối phương đối với Cảng Cửu Long, trong lòng đã có kết luận riêng:

“Cứ để bọn họ đấu đá trước đi. Cổ phiếu chắc chắn sẽ bị đẩy giá lên cao. Chúng ta cứ chờ xem diễn biến.”

Thư ký Dương nhanh chóng suy tính, rồi lại lo lắng hỏi:

“Nhưng nếu họ Lưu thực sự giành được nó thì sao…”

“Hối Phong sẽ không đồng ý.”

Trình Vạn Đình không thèm ngẩng đầu, giọng nói đầy khí phách. Anh rũ mi nhanh chóng đọc báo, thoáng nhìn thấy tiêu đề nổi bật trên trang giải trí – tin tức giật gân về trưởng tử nhà họ Trần, ông trùm ngành dệt, cùng một nữ minh tinh mới nổi ở cảng. Khuôn mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: 

“Mau xử lý chuyện này đi, suốt ngày dính scandal trên báo, e là sẽ khiến dì tức giận đến nhức đầu mất.”

“Vâng.”

Chiếc Rolls-Royce bạc lướt nhanh trên đường. Khi đã đi được nửa quãng đường, thư ký Dương nhớ đến lời dặn dò của chủ nhân liền tranh thủ báo cáo:

“Đại thiếu gia, Trần thiếu có việc muốn nhờ anh, mong anh có thể gặp mặt ở Văn Hoa.”

Ban đầu, Trình Vạn Đình chẳng có ý định đi. Nhưng nghĩ đến việc hạ tuần này là đại thọ 50 tuổi của dì, anh mới miễn cưỡng đồng ý.

Chiếc xe rẽ tuyến đường Trung Hoàn, sau một chặng đường phóng nhanh, cuối cùng dừng lại trước cửa khách sạn Văn Hoa. Phòng thuê tầng 23 yên tĩnh và riêng tư.

Trong phòng, Trần Tùng Hiền—trưởng tôn Trần gia ngồi quy củ, ngoan ngoãn lắng nghe anh họ Trình Vạn Đình dạy bảo, thái độ cực kỳ tốt.

Trình Vạn Đình lớn hơn Trần Tùng Hiền ba tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi tám. Từ lâu, anh đã quen với việc phải xử lý những vụ bê bối trên mặt báo của cậu em họ phong lưu này. Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh nhắc nhở bằng giọng điệu nghiêm nghị:

“Dì sức khỏe không tốt. Nếu cậu còn biết nghĩ cho bà ấy thì đừng suốt ngày xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải với những tin đồn vớ vẩn nữa.”

“Rồi rồi rồi! Em biết rồi mà!”

Trần Tùng Hiền là kẻ tùy hứng, ba mẹ không quản nổi, ông nội thì tuổi già sức yếu, chẳng còn hơi sức theo dõi sát sao. Tưởng như sắp trở thành một kẻ vô pháp vô thiên, may thay anh ta vẫn còn một người mà mình nể sợ chính là anh họ Trình Vạn Đình.

Dù gì, Trình Vạn Đình cũng là người có thể một tay kiểm soát nửa thị trường vận tải đường biển của Cảng Thành ở độ tuổi này, thậm chí còn giỏi giang hơn cả dượng của anh.

Trần Tùng Hiền vội vàng phân bua:

“Anh họ, em và Lily chỉ chụp chung một bức ảnh thôi! Mấy tờ báo đó toàn viết linh tinh, anh đừng hiểu lầm em!”

Với bản tính đào hoa, bạn gái của Trần Tùng Hiền thay đổi liên tục. Nhưng lạ thay, dù anh ta có thay người yêu nhanh đến đâu, tất cả các tình cũ đều chỉ dành lời khen ngợi khi nhắc về anh ta. Điều này khiến người ngoài không khỏi kinh ngạc.

Trình Vạn Đình không hài lòng với lối sống trác táng của cậu em họ. Nhưng dù sao cũng không phải em trai ruột, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của nhà họ Trần.

Hôm nay, anh biết rõ Trần Tùng Hiền có việc muốn nhờ nhưng đối phương lại không chủ động đề cập, anh cũng không hỏi. Chỉ chuyên tâm dùng bữa.

Trần Tùng Hiền dạo này phiền muộn không thôi. Mặc dù là đại thiếu gia của nhà họ Trần, thân phận này lại chẳng giúp ích được gì trong chuyện này. Cuối cùng, anh ta đành phải tìm đến vị anh họ có năng lực phi phàm này.

“Anh họ, em có chuyện muốn nhờ anh. Em có một vị hôn thê từ nhỏ ở đại lục…”

“Con dâu nuôi từ bé ở đại lục?”

Nghe đến đây, Trình Vạn Đình cau mày, rõ ràng không tán thành mấy chuyện hôn nhân phong kiến kiểu này.

“Đúng vậy! Giờ là thời đại nào rồi chứ? Lúc em còn bé, họ bắt em đính hôn với một cô gái chưa từng gặp mặt. Bây giờ, chẳng hiểu sao, cô ta lại từ đại lục tìm đến đây. Thật đúng là dọa người mà…”

Trần Tùng Hiền trăm phần không muốn kết hôn. Đối tượng hẹn hò của anh ta toàn là những "cảng tỷ" nóng bỏng hoặc minh tinh xinh đẹp. Sao có thể đi cưới một cô gái từ đại lục, lại còn là con dâu nuôi từ bé ở nông thôn?

Chính là trong nhà có lão gia tử chuyên chế bá quyền, nếu ông ấy biết con dâu nuôi từ bé sắp đến đây, nhất định sẽ ép anh ta kết hôn. Làm sao anh ta có thể không vội chứ?

“Anh họ, anh nhất định phải cứu em! Không thể trơ mắt nhìn em rơi vào hố lửa. Hôm nay em gái họ hàng xa ở phương Bắc kia sẽ đến, em đã sắp xếp A Huy ra đón cô ấy nhưng em tuyệt đối không thể gặp cô ấy, cũng không thể để cô ấy nhìn thấy ông nội của em. Nếu không, ngày mai anh sẽ phải uống rượu mừng của em mất thôi!”

Trần Tùng Hiền than trời trách đất, ra vẻ nếu anh họ không giúp thì anh ta và người thương mới gặp đã phải chia cắt không thương tiếc. Bộ dạng làm Trình Vạn Đình nhức cả đầu.

Trình Vạn Đình buông đũa trúc, ánh mắt sâu thẳm, lộ ra vài phần nghiêm nghị mà không giận dữ:

“Ồ, vậy cậu nói thử xem, con dâu nuôi từ bé của cậu, muốn tôi giải quyết thế nào đây?”

**

Trình Vạn Đình: Con dâu nuôi từ bé của cậu thì sao? Về sau là của tôi! 😎

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play