Nghe Mục Hoàng Hậu nói, Cung Tần ngồi phía dưới đang cầm chén trà hơi khựng lại. Thấy cung nữ kia đã đi xuống, nàng mới mở lời: “Pho tượng Phật bằng ngà voi kia tần thiếp có biết, là do tri phủ Mân Châu Từ Văn Lương dâng tiến lên kinh. Chiêu phi vừa mới vào cung, Hoàng thượng lại sủng ái nàng như thế, đem pho tượng Phật ngà voi này tặng làm của riêng, đoạt hết vinh quang cũng không lấy làm lạ.”
Mục Hoàng Hậu hôm nay mặc bộ cung trang màu thu hương thêu hoa quế. Ống tay áo, cổ áo đều thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng, toát lên vẻ ung dung, hoa quý.
Giờ phút này, sắc mặt bà khó coi, từng ngón tay gảy nhẹ chiếc vòng tay ngọc dương chi đeo trên cổ tay.
Nghe Cung Tần nói, Mục Hoàng Hậu chau mày, lên tiếng: “Một thân phận Phi vị hèn mọn, Hoàng thượng lại chuẩn bị pho tượng Phật ngà voi này làm quà thọ cho nàng, lẽ nào là muốn lấn át bổn cung sao? Hoàng thượng vì nàng ta mà không màn đến thể diện của bổn cung một chút nào!”
“Nương nương bớt giận.” Cung Tần lên tiếng trấn an: “Hoàng thượng bất quá chỉ nhất thời sủng ái nàng ta thôi. Nương nương cũng nói rồi, nàng ta bất quá chỉ là một Phi vị hèn mọn, nào dám sánh ngang với nương nương. Trong cung của nương nương còn có những thứ quý giá hơn cả pho tượng Phật ngà voi này, đem tặng đến phủ Thái Bình Công làm quà thọ là được rồi.”
“Tuy nhiên, quà thọ của Thái tử điện hạ lại không nên kém hơn pho tượng Phật ngà voi này. Rốt cuộc, đây tuy là lễ vật của Chiêu phi nhưng cũng là tấm lòng hiếu thảo của Hoàng thượng đối với lão tổ tông phủ Thái Bình Công. E rằng điện hạ không nên lấn át.”
Cung Tần trước giờ luôn rất thận trọng, lời nói vừa đúng trọng tâm lại hợp tình hợp lý. Bởi vậy, đối với những gì bà nói, Mục Hoàng Hậu luôn lắng nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT