Ở viện Cố Yểu đang ở, không khí thật dễ chịu. Nhàn Quý phi trở về cung điện của mình, miễn cưỡng nói chuyện phiếm với Tiêu Ngọc Hoàn một lát, đợi nàng rời đi, sắc mặt bà lập tức sa sầm xuống.
“Mấy kẻ này thật là nói năng bậy bạ! Ngọc Hoàn cũng mới qua tuổi cập kê chưa lâu, làm gì đến mức như lời bọn chúng nói là không gả được ai, còn phải chịu cảnh chậm trễ hôn sự?”
Sắc mặt Nhàn Quý phi khó coi, chỉ mới nghĩ đến những lời vừa nghe thấy sau núi giả lúc nãy, bà hận không thể kết tội bọn chúng phạm thượng, vọng nghị chủ tử, để cho bọn chúng nhớ đời. Nhưng bà dù tức giận đến mấy, nếu phát tác ngay tại chỗ, chỉ khiến Ngọc Hoàn thêm khó xử, càng mất thể diện, truyền ra ngoài cũng khiến người ta chê cười.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lúc trước nếu không phải cô mẫu dùng những thủ đoạn đó để hãm hại đến chết thế tử Trình gia, lúc này Ngọc Hoàn hẳn là đã sớm gả đi rồi, có lẽ cũng giống Nghi Hòa mà có thai.
Vừa nghĩ đến đây, Nhàn Quý phi trong lòng không khỏi thầm oán trách Thái hậu và Lý gia. Bà sinh ra trong Lý gia, hưởng vinh hoa phú quý nhờ Lý gia nhưng cũng bị Lý gia làm liên lụy, không chỉ ở trong cung này vĩnh viễn không nhận được sủng ái và tín nhiệm của Hoàng thượng, mà còn liên lụy đến hôn sự của Ngọc Hoàn.
Nghĩ như vậy, vành mắt bà không khỏi đỏ hoe, nước mắt không kìm được chảy xuống. Bà vội vàng lấy khăn tay lau đi.
“Nương nương bớt giận. Đại công chúa nhà chúng ta, thân phận, tướng mạo, tài tình đều thuộc bậc nhất, làm gì đến mức để cho đám cung nữ thân phận thấp kém kia tùy tiện bàn tán? Những kẻ đó, chính bản thân họ cũng chỉ là hạng người không ra gì nên mới dám vọng nghị chủ tử.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT