Cố Yểu có chút hồ nghi nhìn Tô Uyển, bắt gặp gương mặt hơi ửng hồng của nàng, không truy hỏi thêm mà khéo léo chuyển sang chuyện khác.
Tô Uyển thấy Cố Yểu không gặng hỏi, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thực, nàng cũng không rõ vì sao mình bỗng dưng lại chột dạ, chỉ là sợ Cố Yểu sẽ nhìn thấu điều gì đó. 
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Uyển khẽ căng thẳng, dâng lên một chút ý tứ thẹn thùng. Chẳng lẽ nàng đã phải lòng Cố Phu Thanh rồi sao, nên mới tỏ ra thiếu tự nhiên như vậy trước mặt A Yểu? Ý niệm này vừa thoáng qua, gương mặt Tô Uyển lại càng thêm đỏ. Nàng hơi rũ mi mắt xuống, tim đập thình thịch không ngớt, chẳng rõ rốt cuộc mình đang cảm thấy thế nào.
“Mấy hôm trước ngoại tổ mẫu bị ốm nhẹ, giờ đã khá hơn chưa?” Cố Yểu hỏi.
Tô Uyển nhẹ giọng đáp: “Đã khá hơn nhiều rồi. Ban đầu, đúng ngày Chỉ ca nhi đầy tháng, Tổ mẫu đã muốn vào cung rồi nhưng vì sợ mình còn bệnh nhẹ lây khí bệnh cho tiểu hoàng tử nên mới không đi được. Nhưng sau khi uống thuốc thái y kê và tĩnh dưỡng một thời gian, người đã khỏi hẳn rồi. Nương nương đừng lo lắng.”
Cố Yểu mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Cố Yểu trò chuyện thêm với Tô Uyển một lúc, vốn định giữ nàng lại dùng bữa nhưng Tô Uyển khéo léo từ chối, cáo từ rời Chiêu Dương Cung. Nhìn bóng Tô Uyển khuất dần, Cố Yểu khẽ mỉm cười, quay sang Đoan ma ma nói: “Ma ma xem kìa, quận chúa nhà ta làm sao vậy, ở trước mặt ta mà lại thiếu tự nhiên như thế, còn có vẻ thẹn thùng nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play