Hôm nay, Trần Trạch Dã mặc áo thun trắng, tóc đen bị gió thổi có chút loạn, nét mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ. “Xin lỗi thầy, em đến muộn vì có chút việc trên đường.” 

Thầy Từ như đã quen với việc này, gật đầu nói: “Lần sau nhớ chú ý nhé.” 

“Vâng, thầy.” 

Xung quanh có nhiều người thì thầm bàn tán, nhưng Kỳ An lại cảm thấy tiếng bước chân của cậu ấy rất rõ ràng, từ xa đến gần và dừng lại ngay phía sau mình. 

Ánh nắng chiếu xuống, hai cái bóng của họ gần như dính vào nhau. Lý Trí Thần cười khẩy: ”A Dã, còn tưởng cậu không đến nữa chứ.”

“Trời ạ, hôm nay cậu lại chịu mặc đồng phục à?” 

“Sao hôm nay cậu lại trông như thế này? Tối qua làm chuyện xấu gì à?” 

Trần Trạch Dã bị những câu hỏi liên tiếp làm phiền, cậu nhấc mí mắt lên liếc bạn một cái rồi cười nhạt: “Nhiều chuyện thật đấy.” 

Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng nửa mét, hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ Kỳ An, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Làn da cổ vốn đã mỏng manh nay càng trở nên nhạy cảm hơn. 

Kỳ An nắm chặt bàn tay, cúi đầu thật thấp. Nhưng không thể nào qua được mắt Chung Tư Kỳ, cô ấy nhận ra sự khác lạ này, nhìn Kỳ An và hỏi: “An An, cậu không ổn à? Sao tai cậu đỏ thế này?”

Kỳ An dùng tay véo nhẹ vành tai, cố gắng làm dịu đi cảm giác nóng bừng. 

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, nhưng vẫn lộ rõ sự bối rối: “Có lẽ là do trời nóng quá.” 

“Đúng rồi, cái thời tiết này thật khó chịu.” Chung Tư Kỳ đồng ý, lại bất mãn nhìn về phía sau: “Lý Trí Thần, cậu như vậy mà lùn thật đấy, nắng chiếu thế này mà cậu vẫn không che được nắng.” Cô ấy định nói “Nhìn Trần Trạch Dã kìa……”, nhưng lại sợ hãi nên dừng lại giữa chừng. 

Lý Trí Thần không để ý nhiều, chỉ bênh vực bản thân: “Có liên quan gì đến tớ đâu, cậu nói quá rồi đấy!”

Trần Trạch Dã rũ mắt nhìn xuống người đang đứng bên cạnh mình. Tóc cô buộc kiểu đuôi ngựa thấp sau đầu, vài sợi tóc mai bay phất phơ trước ngực, và đôi tai vẫn còn ửng hồng. 

Cậu vô thức dịch người ra một chút, che chắn cho cô khỏi ánh nắng. 

… 

Sau lễ kéo cờ là đến khai giảng, mọi người đứng hơn một giờ mới giải tán. 

Chung Tư Kỳ muốn đi mua nước, Kỳ An đứng đợi cô ở bậc thang.

Kỳ An đá viên sỏi một cách nhàm chán, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“Kỳ An.” 

Quay đầu lại, cô thấy Lương Hoài Viễn, người đã không đến trường vào buổi sáng hôm nay. 

Hôm nay trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi, khác hẳn với vẻ ngạo mạn ngày thường. 

“Có chuyện gì à?” Kỳ An hỏi. 

“Hôm qua tớ đã cư xử không đúng, tớ xin lỗi.” Giọng điệu của cậu ấy có vẻ miễn cưỡng, ngữ khí không tình nguyện cho lắm, nhưng ít nhất cũng đã biết xin lỗi. 

Kỳ An thực ra cũng không quá để bụng chuyện hôm qua, nên cô cũng không quá để tâm đến lời nói của cậu. “ Không có việc gì đâu..”

Lương Hoài Viễn không nói gì thêm, cậu ta quay người và nhanh chóng biến mất trong đám đông. 

“An An,” Chung Tư Kỳ vừa mua nước xong thì thấy cảnh này, cô ấy chạy đến bên cạnh Kỳ An và nhìn theo hướng Lương Hoài Viễn vừa đi, “Cậu ấy không phải là không đến trường sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” 

“Có phải cậu ấy lại đến gây phiền cho cậu không?” 

“Không phải đâu.” Kỳ An lắc đầu, “Cậu ấy đến xin lỗi tớ.”

“Xin lỗi? Lương Hoài Viễn á?” 

“Ừ.” Kỳ An cũng cảm thấy khó hiểu, “Cậu ấy nói là hôm qua đã cư xử không đúng.” 

“Trời đất ơi, mặt trời mọc ở đằng tây à?” Chung Tư Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, “Cậu ta mà có lúc đi xin lỗi người khác ư?.” 

Tiết Văn đầu tiên kết thúc, Kỳ An vẫn còn đau đầu. Cô uể oải ngả đầu xuống bàn, những chữ trên sách giáo khoa trở nên mờ nhạt.

Chung Tư Kỳ trở lại lớp sau khi nộp bài tập, cô ấy tỏ ra rất phấn khích và thì thầm vào tai Kỳ An: “An An, tớ biết tại sao Lương Hoài Viễn lại nghỉ học sáng nay rồi.” 

Kỳ An vốn không mấy quan tâm đến chuyện này nhưng vẫn lắng nghe: “Tại sao vậy?” 

“Tớ nghe người ta nói là tối qua cậu ta bị đánh.” 

Kỳ An ngạc nhiên, ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Bị ai đánh?” 

“Tớ cũng không rõ lắm.” Chung Tư Kỳ nhún vai, “Nhưng mà, sáng nay cậu ta đến xin lỗi cậu, có khi nào là vì chuyện này không?” 

Chung Tư Kỳ dừng lại giữa chừng, không dám nói tiếp. “An An,” Chung Tư Kỳ khẽ gọi, “Cậu thấy thế nào?” 

Vẫn còn trong tiết học, chưa đợi Kỳ An phản ứng, Chung Tư Kỳ lại tiếp tục: ”À, còn một việc quên không nói cho cậu.” 

Kỳ An siết chặt cây bút, giọng nói run rẩy: “Chuyện gì vậy?” 

Chung Tư Kỳ nhìn thẳng vào mắt Kỳ An, đồng tử màu hổ phách dưới ánh nắng lại trở nên trong suốt, cô ấy nói nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy: “Tớ nghĩ mình biết ai đã giúp cậu lấy giáo trình hôm qua.” 

Kỳ An ngồi thẳng người lên: “Ai thế?” 

“Tớ không chắc lắm đâu.” Chung Tư Kỳ nhún vai, “Nhưng tớ nghĩ… có thể là…” 

Đúng lúc đó, cô giáo gọi tên Kỳ An đứng lên trả lời câu hỏi. Kỳ An vội vàng đứng dậy, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không cảm nhận được cây bút đâm vào tay mình.

Ôn Khê Đình nhận thấy Kỳ An có vẻ hơi mất tập trung nên khẽ chạm vào tay cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Câu đó chọn đáp án B.” 

Kỳ An nhanh chóng đọc qua đề bài, đó là một câu hỏi về cấu trúc câu cơ bản, không quá khó với cô. 

Cô đưa ra đáp án: “Em chọn B ạ.” Cô giáo gật đầu: “Đúng rồi, các em khác có ý kiến gì không?” 

Cả lớp im lặng, cô giáo cho rằng mọi người đã hiểu và chuyển sang câu hỏi tiếp theo. 

Ôn Khê Đình nhìn Kỳ An một lúc rồi khẽ chạm vào tay cô: “An An, cậu sao vậy?”

“Tớ thấy cậu có chút thất thần.” 

“A…” Kỳ An hơi chớp mắt, rồi nở một nụ cười nhẹ, lắc đầu, “Tớ không sao đâu.” 

Ôn Khê Đình nháy mắt, có vẻ không hoàn toàn tin nhưng cũng không hỏi thêm nữa, quay lại tiếp tục viết bài. 

Phần còn lại của tiết học là bài kiểm tra nhỏ. Đề bài khá dễ, lại là môn tiếng Anh mà Kỳ An rất giỏi, nên cô làm xong rất nhanh. 

Còn năm phút nữa mới hết giờ, Kỳ An cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp, trong đầu vẫn còn những lời mà Chung Tư Kỳ nói. “Lúc đó trong lớp không có mấy người, tớ đi vệ sinh về thì thấy bóng dáng của ai đứng bên chỗ ngồi của cậu.”

“Định đi vào xem người đó là ai, nhưng có người đụng phải tớ, khi quay đầu lại thì người đó đã đi mất rồi.” 

“Sáng nay tớ suy nghĩ lại kỹ thì thấy, có lẽ người đó chính là Trần Trạch Dã.”

 … 

Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, đánh thức cả lớp học đang ngủ gật. 

Giáo viên tiếng Anh cầm bài kiểm tra đi lên bục giảng: “Các em chuyền bài kiểm tra lên phía trước.” 

Đợi mãi mà không thấy ai chuyền bài về, Kỳ An quay đầu lại thì thấy cậu ấy đang ngủ gục trên bàn, một nửa khuôn mặt chôn vùi vào trong khuỷu tay.

Dù đang ngủ nhưng cậu ấy vẫn giữ được vẻ ngoài điển trai, đường nét góc cạnh vẫn rất rõ ràng. Vẻ kiêu ngạo thường ngày dường như đã giảm đi nhiều, thay vào đó là vẻ mệt mỏi. Mái tóc đen hơi rối, hàng mi dài che phủ một phần đôi mắt sâu thẳm. 

Những người xung quanh đã thúc giục nhưng Kỳ An vẫn do dự có nên gọi cậu ấy dậy hay không. 

Nhưng rồi cậu ấy đã tự mở mắt ra. Ánh mắt lạnh lùng quen thuộc đã trở lại, nhưng vì vừa mới ngủ dậy nên đôi mắt của cậu ấy có vẻ sâu hơn một chút, ánh mắt lại càng thâm thuý. 

Cậu chống tay lên bàn đứng dậy, xoa nhẹ gáy, đôi đồng tử đen láy nhìn về phía Kỳ An, cất giọng hỏi: “ Làm sao vậy?”

Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của cậu ấy nghe dịu dàng hơn bình thường. 

Kỳ An cảm thấy mặt có chút nóng, cô dời ánh mắt cố gắng bình tĩnh và giải thích: “Cô giáo bảo nộp bài kiểm tra lên đấy.” 

Trần Trạch Dã không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Cậu vô thức nghịch quai cặp sách, ánh mắt của cậu rất đạm bạc nhưng Kỳ An vẫn cảm thấy mình đang bị cậu nhìn thấu. 

Cả người cô cứng đờ, mặt đỏ bừng. Cảm giác này thật kỳ lạ. 

Thời gian như ngừng trôi, vài giây ngắn ngủi như kéo dài vô tận.

Trần Trạch Dã rũ mắt xuống, nhét bài kiểm tra vào ngăn bàn và nói một cách thờ ơ: “Tôi không nộp.” 

Kỳ An gật đầu như xem để đáp lại và quay lên.

Hôm đó, Kỳ An cảm thấy không được ổn. Chiếc bút bi rơi xuống bàn, những mảnh tin tức vụn vặt Chung Tử Kỳ nói cứ vang lên trong đầu, cô ghép lại với nhau. 

Thật là cậu ấy sao? Cô cảm thấy cần phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng. 

Nhưng cậu ấy thường xuyên ngủ gật trong lớp, và khi có người đến nói chuyện, cậu ấy cũng chỉ trả lời qua loa, câu được câu không. 

Đại khái là cậu ấy thực sự rất nổi bật, rất nhiều bạn nữ thường xuyên nhìn trộm cậu ấy. Kỳ An không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi Trần Trạch Dã. 

Đến giờ ra chơi, Chung Tư Kỳ rủ Kỳ An đi dạo. “An An, cậu có muốn đi dạo cùng chúng tớ không?” Kỳ An đang mải mê suy nghĩ nên lắc đầu từ chối. “Tớ không đi đâu. Các cậu cứ đi đi.” 

“Vậy thôi.” Chung Tư Kỳ đáp nhẹ rồi đi cùng Ôn Khê Đình. 

“Mọi người đang chuẩn bị đi chơi bóng rổ đấy.” Lý Trí Thần ghé sát Trần Trạch Dã hỏi: ”A Dã, cậu có đi không?”

Trần Trạch Dã tâm tình không tồi, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, liếc mắt về phía trước rồi lười biếng đáp: “Đi thôi.” 

Hai người họ rời khỏi lớp, các bạn nam cũng tản ra, để lại một căn phòng yên tĩnh. 

Kỳ An nhìn vào bài tập mà không thể tập trung, cuối cùng đành buông cây bút và đi ra ngoài. 

Khi ra khỏi lớp, cô cảm thấy mình ngày càng trở nên kỳ lạ. 

Cô quyết định thử vận may một chút.

Sân trường rất đông học sinh, các bạn nữ tụ tập thành từng nhóm, bàn tán rôm rả. Các bạn nam thì đang chơi bóng rổ ở sân thể dục.

Chẳng trách, có rất nhiều bạn nữ đang đứng xem lớp 12A2 chơi bóng rổ, chắc hẳn là vì có Trần Trạch Dã ở đó. 

Kỳ An bị chen lấn nên chỉ có thể đứng ở góc sân để quan sát. 

Trần Trạch Dã có vóc dáng cao và diện mạo điển trai, theo lý thuyết thì rất dễ nhận ra. Nhưng Kỳ An nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy bóng dáng của cậu. 

Cảm thấy có chút hoang mang, Kỳ An cắn môi dưới và nắm chặt tay. Cô nghĩ rằng việc mình đến đây có lẽ là hơi vô lý.

Kỳ An không hiểu sao lại cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo toát ra từ đâu đó. Cô cúi đầu, chậm rãi bước chân về phía cửa hàng. Buổi sáng ra ngoài, cô quên đem theo nước. Nửa ngày chưa uống một ngụm nước nào nên cổ họng rất khát. 

Cửa hàng trước sau như một rất náo nhiệt, mọi người chen chúc nhau. 

Cô đứng đợi một lúc, khi đám đông tản ra một chút thì mới rẽ phải đi đến khu đồ uống. 

Khi cúi xuống lấy nước khoáng, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, giống như mùi hương mà cô đã ngửi thấy ở Trần Trạch Dã. 

Ngẩn ra vài giây, Kỳ An theo bản năng ngẩng đầu, người vừa nãy mà cô tìm kiếm không thấy, bây giờ lại đang thư thái lười nhác đứng ở kệ hàng cuối. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play