Cô cúi đầu, cẩn thận mở miệng: “Lớp trưởng.”
“……”
Dường như đối phương không nghe thấy. Kỳ An khẽ mấp máy môi: “Lớp trưởng, sáng nay thầy chủ nhiệm nói, nhờ cậu dẫn tớ ….”
“Chính cậu đi lấy không được sao? Không thấy tôi đang bận à?”
Cây bút bi đen bị ném mạnh xuống bàn, phát ra tiếng kêu lớn. Cậu ta nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô, từng chữ nói ra như chứa đựng lửa giận.
Cả lớp vốn đã yên tĩnh, tiếng quát lớn của cậu khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía này.
Kỳ An không ngờ cậu ta lại phản ứng như vậy, biểu cảm cứng đờ trong nháy mắt, tai đỏ ửng lên, lông mi run rẩy. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại vệt trăng lưỡi liềm màu đỏ nhạt.
Kỳ An cố gắng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
“Lương Hoài Viễn, cậu lại phát điên gì thế!” Chung Tư Kỳ tình cờ nghe thấy chuyện này từ bên ngoài, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cãi nhau với cậu ta, “Nhiệm vụ này là cô giáo giao cho cậu, nếu có gì không vừa ý thì đi tìm cô giáo mà nói, đừng có ở đây mà bắt nạt bạn mới như vậy.”
Cô ấy kéo Kỳ An ra khỏi lớp học, thì thầm vào tai Kỳ An: “An An, đừng để bụng nhé.”
Kỳ An lắc đầu: “Không sao đâu.”
Một bạn nữ khác đến và vỗ vai Kỳ An: “Cô giáo Vật lý bảo cậu đến văn phòng cô ấy một chuyến.”
Kỳ An đáp lại, rồi quay sang nói với Chung Tư Kỳ: “Tư Kỳ, cậu về chỗ ngồi trước đi.”
“An An.” Chung Tư Kỳ vẫn lo lắng, “Lương Hoài Viễn vẫn luôn như vậy, dựa vào thành tích học tập tốt mà kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, cứ thích làm khó người khác.”
“Cậu đừng để tâm nha.”
“Mình không sao mà.”
Kỳ An cười với cậu ấy. Đôi mắt đẹp của cô cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, hai má lúm đồng tiền xuất hiện rõ nét khi cô cười, giọng nói ấm áp như làn gió xuân.
Chung Tư Kỳ trong lòng lại mắng Lương Hoài Viễn một trận.
*
Văn phòng Vật lý ở tầng hai, Kỳ An đi xuống cầu thang từ phía bên phải.
Nụ cười trên mặt biến mất ngay khi cô quay người, sự việc vừa xảy ra khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Cô đờ đẫn cúi đầu bước đi. Bỗng nhiên, một vài tiếng nói vang lên bên tai cô.
“Này, A Dã, nghe nói cậu bị phạt đứng ở tiết đầu tiên à?”
Một người khác nói đùa: “Không chỉ thế đâu, thầy hỏi cậu ấy tại sao lại ngủ gật, cậu biết cậu ấy trả lời thế nào không?”
“Tôi đoán là cậu ấy chỉ nói một chữ ‘mệt’ thôi đúng không ?”
“Trúng phóc, vậy mà cậu lại đoán đúng.”
…..
Kỳ An biết họ đang nói về ai. Cô quay đầu lại theo bản năng.
Cậu ấy đang dựa vào cửa sổ, tư thế lười biếng, tay cầm bật lửa bạc, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo. Ánh nắng chiếu vào, tôn lên vẻ đẹp nam tính của cậu.
Một vài bạn học đang trêu ghẹo cậu, nhưng cậu chỉ mỉm cười và không để ý lắm.
Thi thoảng, cậu nhấc mắt lên nhìn xung quanh, vẻ mặt thờ ơ nhưng lại vô cùng thu hút.
Phòng giáo viên Vật lý ở bên trái. Kỳ An thu lại ánh mắt, đẩy cửa bước vào.
“Ôi, bạn nữ đứng trước kia là ai vậy nhỉ? Tôi chưa từng thấy bao giờ. Có phải học sinh mới chuyển trường không?”
Lý Trí Thần liếc mắt nhìn qua và nhanh chóng nhận ra: “Đúng rồi, đó là học sinh mới chuyển đến lớp tôi.”
Nghe thấy từ “học sinh mới chuyển trường”, Trần Trạch Dã lập tức ngẩng đầu lên.
“Cô ấy trông xinh xắn thật đấy.”
“Cậu không xem lại chính mình là cái dạng gì.” Lý Trí Thần đấm nhẹ vào lưng cậu bạn, “Đừng có mà để ý tới người ta.”
“Ai bảo tớ để ý cô ấy cơ chứ? Thuận miệng khen một câu cũng không cho.”
“Nhưng cô nàng này xui xẻo thật đấy,” Lý Trí Thần lắc đầu, “Ngày đầu đến trường đã bị mắng.”
Ngón tay gõ vào chiếc bật lửa, phát ra tiếng kêu “lạch cạch”, Trần Trạch Dã nhíu mày, giọng nói lạnh lùng cắt ngang: “Cái gì mà ‘bị mắng’?”
Lý Trí Thần nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cậu bạn, quay đầu lại và nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Trần Trạch Dã.
Cậu ta vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nói về chuyện lúc nãy thôi. Cậu không có ở lớp nên không biết, thầy Từ bảo Lương Hoài Viễn dẫn bạn học mới đi lấy sách giáo khoa, nhưng cậu ta lại mắng người ta một trận.”
“Lương Hoài Viễn là loại người như thế nào thì cậu cũng biết rồi, lúc nào cũng thích bắt nạt người khác.”
Lý Trí Thần tiếp tục nói, “May mà bạn học mới kia tính tình tốt, không những không tức giận mà còn xin lỗi cậu ta.”
“Nhưng ai cũng hiểu ra, căn bản là Lương Hoài Viễn cố ý mà…”
Lời nói còn dang dở, Trần Trạch Dã đã quay người nhìn về hướng khác.
Lúc Kỳ An ôm bài kiểm tra trở về chỗ ngồi thì phát hiện trên bàn mình có thêm vài thứ, là bộ đồng phục và sách giáo khoa mới tinh.
Cô ngạc nhiên, khẽ chọc vào vai Chung Tư Kỳ ngồi đằng trước: “Tư Kỳ, là cậu à?”
Chung Tư Kỳ đang say mê đọc truyện, hoảng sợ phản xạ có điều kiện mà nhét cuốn truyện vào ngăn bàn.
“An An, hóa ra là cậu.” Kỳ An vỗ nhẹ vào lưng Chung Tư Kỳ và hỏi lại:
“Là cậu giúp tớ lấy sách giáo khoa à?”
“Không phải đâu.” Chung Tư Kỳ lắc đầu ngây thơ, “Tớ vẫn ngồi yên đây đọc truyện từ nãy đến giờ mà.”
Ôn Khê Đình vẫn chưa quay lại, những bạn học khác cũng không thể có khả năng giúp cô được. Ai đã giúp cô lấy sách giáo khoa?
Một ý tưởng hơi hoang đường chợt lóe lên trong đầu Kỳ An, mặc dù không dám chắc nhưng cô vẫn nhìn về phía chỗ ngồi trống phía sau.
…
Hai tiết học tiếp theo, Trần Trạch Dã vẫn không xuất hiện ở lớp.
11 giờ 50 phút, chuông báo hết giờ cuối cùng của buổi sáng vang lên.
Chung Tư Kỳ tựa đầu vào bàn, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng hết giờ, tớ đói quá.”
“An An,” cô ấy quay sang Kỳ An, “Trường đối diện có một quán mì ngon lắm, cậu có muốn đi ăn không?”
“Được thôi”, Kỳ An thu dọn sách vở, gật đầu đồng ý. “Khê Đình, cậu đi không?”
Ôn Khê Đình ấp úng định trả lời “ Tớ…”
Chung Tư Kỳ nhận ra, làm mặt quỷ trêu: ” Cậu ấy, cậu ấy luôn có việc, toàn đi một mình.”
Bọn họ cùng nhau rời khỏi lớp học, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống sân trường.
Mặt trời chói chang như có thể thiêu đốt mọi thứ, không khí nóng bức như thể bị đun sôi.
Chung Tư Kỳ che tay lên đầu, không ngừng than thở: “Trời ơi, nóng quá, muốn chết mất thôi.”
“Mình ghét mùa hè, cứ đến mùa hè là lại bị rám nắng.”
Quán mì định ăn nằm ngay đối diện trường học, tuy không lớn nhưng luôn đông khách. Hai người phải xếp hàng khá lâu mới vào được. Hai cô nàng chọn ngồi ở cuối quán. Người phục vụ mang menu đến.
Chung Tư Kỳ khá quen thuộc với quán này, cô ấy gọi một bát mì trộn, ngẩng đầu lên hỏi Kỳ An muốn ăn gì.
Kỳ An trước tiên là nhìn giá cả.
Rất may là giá cả đều nằm trong khả năng của cô. “Cho cháu muốn một bát mì rau xanh.”
“Xin chờ một lát.”
Quán mì tuy đông khách nhưng đồ ăn lại lên rất nhanh. Chỉ vài phút sau, người phục vụ mang đến hai bát mì đặt trước mặt họ.
Kỳ An nhìn bát mì bò trước mặt mình, ngẩn người.
Người phục vụ vội vàng giải thích: “Xin lỗi quý khách, mì rau xanh đã hết. Chủ quán nói sẽ đổi cho bạn bát mì này nhưng giá vẫn như cũ.”
Kỳ An chớp mắt cong môi: “Cảm ơn.”
Chung Tư Kỳ gọi một bát mì cay, cô ấy ăn đến nửa bát thì bắt đầu bị cay đến chảy nước mắt, cả lưỡi và môi đều tê rần.
“Không được rồi, An An.” Cô lau mồ hôi trán, “Tớ phải đi mua nước ngọt đã.”
Kỳ An gật đầu. Ba phút sau, Chung Tư Kỳ quay lại với hai ly Coca, đưa một ly cho Kỳ An và nói: “Lạ thật đấy, mình thấy đám người Trần Trạch Dã cũng ở quán mì này.”
Nghe đến tên ấy, Kỳ An giật mình: “Hả?”
“Đúng rồi, ngay ở bàn bên đó.” Chung Tư Kỳ cắm ống hút vào ly và uống một ngụm, “Giờ mình mới hiểu sao hôm nay quán đông khách đến vậy.”
Kỳ An nhớ lại câu nói trước đó của Chung Tư Kỳ và không nhịn được mà hỏi: “Tư Kỳ, ban nãy cậu nói là cậu ấy không thường hay đến trường đúng không?”
“Đúng vậy.” Chung Tư Kỳ bắt đầu kể cho Kỳ An nghe, “Cậu mới chuyển đến nên chưa biết đâu. Trần Trạch Dã là một nhân vật nổi tiếng ở trường mình đấy, cứ mỗi năm lại lọt top những gương mặt điển trai nhất trường. Tiếc là tính cách cậu ấy hơi… khó gần, không thích giao tiếp với người khác.”
“Cậu biết không? Sáng nay khi thầy bảo cậu gọi cậu ta dậy, mình sợ lắm, sợ cậu ta nổi giận với cậu.”
Kỳ An cắn đầu đũa, lơ đãng nói: “Có cần phải khoa trương như thế không?”
“Thật mà! Cậu ta đánh nhau giỏi lắm, mới vào đầu năm học đã bị phạt mấy lần rồi, nhưng cậu ta vẫn không thay đổi. Thầy cô cũng không biết làm sao nữa, cậu ta đến trường hay nghỉ học đều rất tùy hứng.”
Khi nhắc đến chuyện đánh nhau, Kỳ An chợt nhớ đến một sự việc xảy ra vào một đêm mưa. Cô đã tình cờ nhìn thấy một cảnh tượng đó.
“Hồi cấp hai, mình học trường khác với cậu ta.” Chung Tư Kỳ kéo tay Kỳ An đi ra khỏi quán mì và hạ giọng, “Mình nghe nói là cậu ta không phải người Lê Bắc, từ trường khác chuyển đến đây, gia đình cậu ta rất giàu có, nhưng không hiểu sao lại đến một trường bình thường như thế này.”
“Có người đồn rằng cậu ta bị gia đình ruồng bỏ, cũng có người nói cậu ta là con riêng, có người nói cậu ta sẽ sớm chuyển đi. Nói chung là có rất nhiều tin đồn.”
“Cậu ta vừa đẹp trai, lại giàu có, không trách gì nhiều bạn nữ thích đến vậy.” Chung Tư Kỳ nhấp một ngụm Coca, “Tiếc là chưa thấy ai tán tỉnh cậu ta thành công cả, cũng chưa thấy cậu ta thân thiết với ai.”
“Mọi người đều tò mò không biết cô gái nào mới có thể lọt vào mắt cậu ta. Thậm chí có người còn đùa rằng cậu ta không hề hứng thú với con gái cơ.”
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất đẹp, những bọt khí trong ly nước ngọt lấp lánh.
Kỳ An cắm ống hút vào ly, lắng nghe Chung Tư Kỳ kể chuyện mà không nói gì.
…
Sáng thứ ba, vì không ngủ được nên Kỳ An có chút đau đầu, thức dậy muộn hơn so với mọi ngày. Cô phải miễn cưỡng chạy thật nhanh để kịp chuyến xe buýt.
Khi đến trường, giờ tự học sớm chỉ còn lại mười phút nữa. Chỗ ngồi phía sau vẫn trống không như cũ. Có vẻ như những gì Chung Tư Kỳ nói là đúng, cậu ta thực sự không đến trường thường xuyên.
Sau giờ tự học, toàn trường được thông báo xuống sân tập trung kéo cờ nghi thức.
“Đừng viết nữa An An nữa.” Chung Tư Kỳ gẩy nhẹ lấy đuôi tóc của Kỳ An, “Chúng ta nhanh chân xuống dưới thôi, cả lớp đang đợi đấy.”
Kỳ An viết xong chữ cuối cùng, gật đầu đồng ý: “Đi thôi.”
Sân thể dục rất đông người, học sinh khối 11 tập trung ở góc Tây Bắc. Chung Tư Kỳ tìm được vị trí của lớp mình, vì đến muộn nên hai cô nàng phải đứng cuối hàng. Người phụ trách điểm danh, cô ấy cầm sổ điểm và đi từ đầu đến cuối : “Lớp 11A2, vắng hai người.”
Thầy Từ vừa họp xong quay lại lớp, giọng nói khá lớn: “Lớp trưởng, xuống đi xem ai vắng mặt.”
…
“Thưa thầy.” Một bạn nam ngồi phía trước trả lời, “Lớp trưởng hôm nay cũng vắng mặt ạ.”
“Vậy còn một bạn nữa là ai?” Vừa dứt lời, từ phía sau vang lên một giọng nói lười biếng: “Em đây ạ.”
Giọng nói đặc biệt đó, rất dễ nhận ra.
Đó là Trần Trạch Dã.
Lúc đó Kỳ An đang cúi đầu, nghe thấy giọng nói của cậu, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn.