Kỳ An thực ra cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Hương thơm trên áo cậu quá nồng, quyện cùng hơi ấm còn sót lại, như men rượu ngấm dần vào từng tấc da thịt cô.
Cảm giác đó tựa như một tấm lưới vô hình, quấn chặt lấy cô, không chừa một kẽ hở nào để trốn thoát.
Cổ họng khô ngứa, Kỳ An đưa tay kéo nhẹ vạt áo xuống. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Trần Trạch Dã đứng trong vùng tối, cằm hơi căng ra, ánh mắt và thần sắc đều có chút kỳ quái.
Cô không hiểu chuyện gì: “Làm sao vậy?”
Trần Trạch Dã bước đến gần, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng quấn lấy hai dây áo trước mặt cô rồi kéo chặt lại.
Kỳ An chớp mắt, dường như chợt hiểu ra điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Ngay sau đó, từ trên đỉnh đầu cô vang lên một tiếng cười khẽ.
Bị cậu làm cho khó hiểu, Kỳ An nhíu mày, bực bội hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Trần Trạch Dã cuộn tay áo cô lên hai nếp gấp, miễn cưỡng để lộ ra bàn tay nhỏ nhắn. Sau đó, cậu đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rũ xuống cổ áo cô, thản nhiên nói: “Cười vì cậu trông giống một đứa nhỏ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT