Từ “đói” để lại trong ký ức của Bạch Niên Cẩm một dấu ấn sâu đậm.
Thuở nhỏ, hắn không hiểu chuyện, mẹ hắn cũng không quan tâm, nên hắn thường ra đường nhặt những chiếc bánh bao, bánh mì thừa của người khác, nhặt được cái gì thì lau qua loa rồi nhét vào miệng.
Lúc đó hắn gầy yếu, ăn xong là bị tiêu chảy, nhưng so với tiêu chảy, Bạch Niên Cẩm vẫn sợ đói hơn. Cái cảm giác đau đớn lan từ dạ dày ra tứ chi, cuối cùng tập trung vào đầu, khiến Bạch Niên Cẩm mất đi lòng tự trọng của một con người. Hắn thậm chí cảm thấy nếu có ai đó cho hắn ăn, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
Nếu con người có thể cả đời ngây thơ như trẻ con, có lẽ cũng không phải chuyện xấu. Trẻ con không biết tự trọng là gì, không biết khinh thường là gì, không biết trên dưới sang hèn là gì.
Bạch Niên Cẩm sớm trưởng thành, sau khi hiểu được ánh mắt của người xung quanh, hắn bắt đầu chịu đựng cơn đói.
Những thứ không nên xin thì không xin, những thứ không nên lấy thì không lấy, hắn không còn nhặt thức ăn bỏ đi ven đường nữa, mà bắt đầu cố gắng kiếm tiền. Ví dụ như những lon nước ngọt bán được hai xu và những chai nước khoáng bán được một xu ven đường.
Mẹ hắn thấy hắn khó chịu, nửa tháng không về nhà, khi về nhìn hắn ánh mắt cũng như nhìn một kẻ ăn mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT