Lang trung xem bệnh xong, cau mày nói:
"Đây là trúng ‘bão độc’."
Ta: "Hả? Độc gì cơ?"
Lang trung: "‘bão độc’, do ăn quá nhiều sinh ra độc tố."
Tề Kha mặt không biểu cảm cầm lấy con d.a.o bên cạnh.
Lang trung run rẩy:
"Tướng quân định làm gì?"
Tề Kha:
"Ta trúng độc thích chém, mỗi lần muốn c.h.é.m người là phát độc."
Lang trung: "Độc thích chém? Cái này ta chưa nghe bao giờ!"
Tề Kha xắn tay áo lao tới:
"Thế ‘bão độc’ thì hợp lý à? Ngươi tự nghe xem có nực cười không? Ta thì…"
Ta vội vàng cản hắn lại. Sau khi tiễn lang trung, ta hít sâu vài hơi, nói:
"Trong nguyên tác quả thật có một đoạn thế này. Nam chính khi còn trong bụng mẹ bị trúng độc, cần nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô cùng nhiều loại dược liệu quý để giải độc. Nhờ vậy sau khi sinh ra mới bách độc bất xâm."
Nhưng ai ngờ, vì chúng ta bảo vệ Tào Vân Nhi quá kỹ, nàng không có cơ hội trúng độc thật, nên hệ thống liền bày ra trò "bão độc" này.
Mấy loại thuốc kia, phần lớn dược phòng đều có.
Chỉ trừ nhân sâm ngàn năm.
Nhân sâm lâu năm nhất ở dược phòng cũng chỉ là trăm năm. Theo như ta biết, trong cả kinh thành chỉ có một củ nhân sâm ngàn năm.
Vài tháng trước, khi Ngụy Phong trở về kinh thành, hoàng thượng đã ban tặng nó cho hắn.
Ô hô, xong đời.
Ta và Tề Kha ngồi trong sân thở dài sườn sượt.
Một lúc sau, ta lên tiếng: "Hay để ta đi… dùng nhan sắc để đổi lấy?"
"Không được!"
Tề Kha gần như bật thốt lên.
Ta liếc nhìn hắn, hắn lúng túng dời mắt đi:
"Dù không ôm đùi, nhà chúng ta cũng có thể cầm cự vài năm. Cần gì phải ngươi đi làm chuyện đó?"
"Thế sáng nay triều đình có mấy viên quan tố ngươi ăn không ngồi rồi, chẳng phải đang định lấy ngươi làm con dê tế thần sao? Ngươi chắc chắn còn cầm cự được vài năm? Hơn nữa, đứa trẻ này là nam chính, nếu nó không sống nổi, thế giới này còn tồn tại được không?"
Tề Kha không nói gì.
Một lát sau, ánh mắt hắn lóe lên đầy gian tà, nhìn ta chằm chằm:
"Ngươi còn nhớ hồi lớp 11 chúng ta cùng đi trộm điện thoại trong phòng giáo viên không?"
Đừng nói, có đánh c.h.ế.t ta cũng không quên được.
Năm lớp 11, trường kiểm tra gắt gao việc học sinh mang điện thoại. Ta và Tề Kha đều bị bắt.
Nhưng hôm đó là đêm giao thừa, chúng ta đã hẹn với vài người bạn thân lẻn ra ngoài chơi.
Thế là ta giả vờ ngất trong lớp, lôi tất cả giáo viên trong phòng giáo vụ ra ngoài, để Tề Kha nhân cơ hội vào trộm điện thoại.
Cuối cùng điện thoại thì trộm được, nhưng để diễn thật hơn, lúc giáo viên đỡ ta dậy, ta cố tình buông lỏng toàn thân, ngã ngửa ra sau đập đầu xuống đất ngất thật.
Hôm đó, Tề Kha cõng ta chạy như bay tới phòng y tế, khiến cơ bắp bị căng quá mức, phải nằm ngay giường bên cạnh ta.
Ta nghi ngờ nhìn hắn:
"Ngươi đừng nói là định…"
Tề Kha nghiêm túc gật đầu:
"Nếu không cướp được, chúng ta đi trộm nó về!"