1
Ta sắp xếp cho nữ nhân kia ở khu viện tốt nhất trong phủ, sau đó về phòng mình, lục tung hòm tủ.
Tỳ nữ thân cận Hạnh Nhi bất bình thay ta:
"Tướng quân thật quá đáng, tiểu thư trước kia cùng ngài ấy đồng cam cộng khổ, thậm chí còn lên chiến trường. Nay vừa mới trút bỏ giáp trụ về phủ chưa được bao lâu, ngài ấy lại mang về một nữ nhân khác, hơn nữa còn đang mang thai. Tiểu thư đến giờ vẫn chưa có con mà!"
Ta mặc kệ, chỉ tập trung vào việc tìm kiếm, cuối cùng lôi ra một hòm lớn chứa đầy trang sức vàng bạc.
Hạnh Nhi thấy vậy cũng lập tức giúp ta thu dọn:
"Tiểu thư làm vậy là đúng, chúng ta về nhà, không cần chịu uất ức này nữa!"
"Nhanh, mang hết số này đến viện của cô nương kia!"
"Ta lập tức… hả?"
…
Không kịp giải thích nhiều, ta ôm theo hòm báu vật chạy thẳng tới tiểu viện.
Khi đến nơi, ta thấy Tề Kha đang sai người liên tục mang từng món sơn hào hải vị vào phòng.
Ta đứng bên cạnh nghiến răng:
"Ngươi cũng nhanh tay thật đấy."
Tề Kha nhìn hòm báu vật trong tay ta, cười giả lả:
"Ngươi cũng chẳng chậm hơn."
Ta và Tề Kha đều là người xuyên sách. Ở thế giới thực, ta và hắn là thanh mai trúc mã kiêm kẻ thù không đội trời chung, chí chóe suốt mười mấy năm, cuối cùng lại cùng học chung một trường đại học.
Kết quả, vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, trên đường về nhà, xe khách bị lật. Chúng ta xuyên vào sách.
Hắn trở thành Phiêu Kỵ Tướng Quân của triều Đại Du.
Ta là đích nữ của Thượng thư bộ Lại, nữ cải nam trang, theo hắn ra chiến trường.
Câu chuyện này ta đã từng đọc qua, nhưng mãi vẫn chẳng khớp với vai trò của ta và hắn.
Cho đến một tháng sau, ta mới vỡ lẽ: Đây hóa ra là tiền truyện! Nam chính của sách phải hơn hai năm nữa mới ra đời!
Ta và Tề Kha sở dĩ không tuyệt giao từ nhỏ đến lớn chính vì chúng ta đều giống nhau: Rất sợ chết.
Vậy nên chúng ta vội vàng xin thánh chỉ từ hôn, tránh việc bị ghép đôi với người khác mà phát sinh rắc rối.
Chưa đủ, chúng ta dùng công trạng trên chiến trường để đổi lấy hai tấm kim bài miễn tử.
Cuối cùng, viện cớ chinh chiến lâu năm, thân thể suy yếu cần dưỡng bệnh, chúng ta co mình trong phủ tướng quân suốt một năm.
Thế nhưng lão hoàng đế này dù thế nào cũng không cho Tề Kha từ quan. Chắc là vì sợ hãi ảnh hưởng của hắn trong quân đội. Song những năm gần đây triều đình loạn lạc, chúng ta luôn cảm thấy với tính đa nghi của hoàng đế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Mà hai tấm kim bài miễn tử chẳng đủ bảo toàn tính mạng.
Muốn ôm đùi thì phải ôm cái đùi to nhất.
Đêm đó, ta và Tề Kha bàn bạc suốt một đêm trong phòng.
Cuối cùng, cả hai nhất trí, quyết định đi tìm mẹ ruột của nam chính, người đang mang thai và phải sống cảnh lưu lạc.
Chỉ cần chúng ta trở thành cha mẹ nuôi của nam chính, dựa vào bàn tay vàng nghịch thiên của hắn, sau này vinh hoa phú quý đảm bảo không thiếu phần!
Tề Kha ra ngoài suốt ba tháng, cuối cùng trời không phụ lòng người. Trong một nhóm nữ nhân vừa bị sơn tặc bắt, hắn tìm thấy nàng ấy.