Thích Triều đổi xong tên phòng phát sóng, liếc thấy số lượng người xem ở góc trái trên màn hình tăng vọt, thoáng sững người. Trên khung chat, tin nhắn liên tục xuất hiện, tràn đầy kinh ngạc và chấn động.
Chỉ mới nói vài câu mà Thẩm ca đã bị nhận ra sao?
Mấy fan này phải cuồng nhiệt đến mức nào mới luyện ra được khả năng như vậy? Thích Triều vừa kinh ngạc vừa lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tiến Sĩ, anh lập tức tắt micro trong phòng phát sóng.
“Thẩm ca.” Thích Triều quay sang giải thích với Thẩm Du Hi về tình huống vừa rồi, sau đó nói tiếp: “Nếu anh không muốn bị nhận ra, tôi sẽ phủ nhận chuyện này với họ.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Du Hi thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh y liền mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu ôn hòa: “Không cần phủ nhận đâu. Vì không thể tham gia cuộc thi để giúp Song Kính, trong lòng tôi vẫn luôn áy náy. Nếu sự xuất hiện của tôi trong phòng phát sóng có thể giúp anh tăng độ nổi tiếng, hỗ trợ anh trong cuộc thi sắp tới, tôi sẽ rất vui.”
Nói rồi, đôi môi mỏng của Thẩm Du Hi khẽ mím lại, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa một tia u sầu, dường như cảm thấy bản thân có thể làm được quá ít.
Sao trên đời lại có người ấm áp đến vậy chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT