Khanh Vân chắc hẳn đã nghĩ đến điều này nên lấy ra mận thuốc cho nàng mang theo bên mình, để phòng không bị lúng túng khi đi dự tiệc trong vài ngày tới.

Nàng nhìn Nhàn Nguyệt xong, lại thu sách của Lăng Sương lại, cười thở dài rồi để một thứ gì đó dưới cuốn sách của Lăng Sương.

Lăng Sương đang mơ màng nên cũng lười không để ý, đến sáng hôm sau tỉnh dậy sờ vào sách mới phát hiện ra là một viên ngọc lạnh lạnh, tròn tròn, không có gì đặc biệt, đang nghi ngờ thì Nhàn Nguyệt đã nhận ra ngay.

“Thật ngốc.” Nàng ấn nhẹ viên ngọc vào mắt Lăng Sương: “Lấy cái này chườm mắt, dù có sưng như quả đào cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Muội không nghe mẫu thân nói gì sao, có một vài tức phụ sống khổ sở, muốn khóc nhưng không thể để ai phát hiện, nếu không trưởng bối biết sẽ mắng, nói ‘Ban ngày ban mặt còn khóc gì, đang nguyền rủa người ta à?’ nên chỉ có thể lấy nước giếng lạnh rửa mặt, làm mắt hết sưng.”

“Muội mau chườm đi, nếu lát nữa mẫu thân biết muội thức khuya đọc sách thì lại mắng muội đó.”

Lăng Sương không thèm để tâm, ném nó sang một bên rồi vội vàng sửa soạn. Bên phía Lâu nhị phu nhân cũng cho Hoàng Tứ nương đến thúc giục.

Hoàng Tứ nương là nha hoàn hồi môn của Lâu nhị phu nhân, là nha hoàn lớn lên với bà từ khi còn là tiểu thư khuê các. Tỷ muội Lâu gia đều kính trọng bà, gọi bà là Tứ di. Hồi nhỏ Lăng Sương nghịch ngợm, gọi bà là Hoàng Tứ Nương, còn đặt cho bà một cái tên là Hoa Mãn Khê, làm người ta vừa bực vừa buồn cười.

“Các vị tiểu thư, đừng chậm trễ, hôm nay là hoa mai yến đó. Các vị đi ăn sáng trước, phu nhân đã mời nương tử chải đầu, ăn xong rồi ở đó chải đầu cũng vậy. Y phục trang sức cũng đều ở đó, muốn mang theo cái gì thì mang theo, đừng để quên ở đây. Đây là chỗ của lão thái quân, chúng ta không thể trông nom hết được. Khăn tay, ngọc bội, trâm cài, tất cả đều mang theo, Tiểu Man, giúp tiểu thư của cô mang đồ lên, Đào Nhiễm, đừng chải đầu nữa, chỉ cần chỉnh sửa một chút là được.”

Bà làm việc cực kỳ trôi chảy, sấm rền gió cuốn, thúc giục nha hoàn thu dọn đồ đạc. Bởi vì tối qua muộn quá nên hành lý vẫn để chung một chỗ, chưa tháo ra, mọi thứ vẫn ở trong viện của Lâu nhị phu nhân, Hoàng Tứ nương như đuổi vịt, đẩy ba tiểu thư ra khỏi noãn các, nhìn các nha hoàn mang đồ đi rồi lấy ra một cái khóa, khóa chặt cửa lại. Nhàn Nguyệt còn chưa chải đầu, tóc để xõa, thấy cảnh này liền nháy mắt với Lăng Sương.

Lăng Sương hiểu ý nàng — chắc chắn Hoàng Tứ nương nghe theo phân phó của mẫu thân, biết Lâu gia đông người, không chừng có người cố tình hãm hại nên mới cẩn thận như vậy.

Khanh Vân dậy sớm nên đã chải chuốt gọn gàng, muốn qua phòng chính thỉnh an lão thái thái nên nói: “Tứ di, con đi một chút sẽ về ngay.”

“Không được!” Hoàng Tứ nương một tay nắm lấy cánh tay nàng, nói: “Lão thái thái thái còn chưa dậy, mà tối qua lão thái thái cũng đã nói, hoa mai yến hôm nay là đại sự, có bao nhiêu phu nhân tiểu thư đang chờ để làm quen với các cô nương. Tính toán như nào thì cũng tới trước buổi trưa, nô còn nghe nói có một số tiểu thư đã đi từ giờ thìn. Bây giờ mà còn chậm chạp kéo dài thì sao được.”

Bà một tay kéo Khanh Vân, một tay đẩy Nhàn Nguyệt, đẩy họ đến viện Ngô Đồng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

May mà viện Ngô Đồng rất gần, chỉ đi qua khoảng sân là đến. Tất cả đều ở trong viện của lão thái thái. Đây là một trong ba đại môn, đừng nói là người hầu, ngay cả những người hầu có địa vị thấp cũng không thể đến đây.

Viện Ngô Đồng và viện Đông của Lâu tam phu nhân nối liền nhau, hai bên cách nhau một bức tường, từ tầng hai viện Đông vừa vặn có thể nhìn thấy sân bên này.

Lăng Sương thấy cửa sổ tầng hai của viện Đông mở hé, có một bóng dáng lướt qua, hình như là Ngọc Châu. Bên tam phòng thì biết hai tỷ muội này cũng dậy sớm chuẩn bị cho hoa mai yến rồi. Chỉ là hành vi có chút lén lút, cũng không thèm ra chào hỏi các nàng.

Cũng khó trách bọn họ lại không muốn thân cận. Không nói đến Khanh Vân, chỉ riêng bộ dạng quyến rũ của Nhàn Nguyệt thôi, trời sinh nổi danh kinh thành.

Sáng sớm không chút phấn son, chỉ để mặt mộc lại vẫn đẹp như một tiểu mỹ nhân.

Bản thân nàng lại thích làm nũng, mềm mại, lúc nào cũng muốn tìm ai đó dựa vào. Mái tóc nàng nuôi từ nhỏ đến lớn xõa đến mắt cá chân, dưới ánh nắng lấp lánh như lụa, không chỉ phủ kín cả lưng mà còn thừa lại rất nhiều.

Lăng Sương cầm một chút trong tay chơi đùa, Nhàn Nguyệt cười mắng nàng. Ba tỷ muội bọn họ đùa giỡn bước vào viện Ngô Đồng, quả nhiên khí thế thật lớn. Bữa sáng đã được bày ra, trông vô cùng phong phú, vả lại hôm nay không cần phải diễn trước mặt lão thái thái nữa nên tam phòng lộ rõ nguyên hình. Bữa sáng được mang đến chỉ dùng một cái khay gỗ để đựng, bên trên vài món ăn nhỏ kèm hai loại cháo, nước dùng loãng, y như cho gà ăn.

Lâu nhị phu nhân đã sớm vứt hết vào góc bàn rồi, bữa sáng trên bàn là tự bà bỏ tiền gọi từ bên ngoài, mới đến ba ngày đều là khách, gọi đồ ăn từ bên ngoài cũng không sao. Nhưng nếu ở lâu dài thì không được, phải lập tức nhắc nhở vài câu.

Ngày xưa mẫu thân bị mắc kìm hãm trong ngôi nhà này, cầm tiền mà không biết dùng vào đâu, chịu nhiều ấm ức.

Ngày nào ở Giang Nam cũng nói kinh thành có nhiều món ngon, quả nhiên điểm tâm ở đây đều tinh xảo đẹp mắt, cháo cũng ngon, canh gà được đựng trong cái bình sứ, nhìn màu nước đã biết vừa trong vừa tươi. Yến sào, tuyết nhĩ là món quen thuộc của các cô nương, còn nấu cả tôm bóc nõn cùng với vài món ăn nhẹ giòn giòn. Lăng Sương vừa nhìn thấy đã ngồi xuống bên bàn chuẩn bị ăn.

“Làm gì vậy?” Lâu nhị phu nhân lập tức nhắc nhở nàng: “Đừng ăn vội, đi chải tóc thử đồ trước, xong xuôi có thời gian thì ăn. Không có thời gian thì ăn hai miếng rồi trang điểm lên kiệu mà đi. Thôi phủ ở phía nam thành, xa lắm, ngồi kiệu cũng phải mất nửa tiếng. Nhà mình mới đến đây, hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt mà lại trễ sẽ mang tiếng.”

“Để hai người bọn họ chải trước, con ăn đã.” Lăng Sương tự mình múc một bát cháo.

“Hôm nay không cần đợi, ta đã mời bốn nương tử tới chải tóc rồi. Mấy đứa đừng lề mề ở đây nữa, nhanh đi.”

Lâu nhị phu nhân kéo nàng dậy rồi đẩy nàng đi chải tóc. Nhàn Nguyệt đứng đó, hai nương tử chải tóc chải cho nàng trước rồi bôi một chút dầu hoa nhài lên. Nghe thấy họ nói chuyện còn nhân cơ hội cười Lăng Sương: “Lăng Sương không gấp, muội ấy có Trúc Trung Quân mà.”

“Con cũng đừng cười nó, cái gì mà Trúc Trung Quân với chẳng Trúc Trung Quân, còn chưa đâu vào đâu đấy. Nữ nhi khuê các, cả ngày cứ treo tên người ta trên miệng, thành ra thể thống gì. Mau đi chải tóc đi. Kinh thành nhiều quy củ, nữ nhi không thể đùa giỡn kiểu này, ngay cả tên nam nhân cũng không được nhắc đến. Hôm nay mấy đứa ra ngoài ăn nói cẩn thận, đừng có nghĩ đông người nên ta không để ý. Tới lúc về là ta hỏi Đào Nhiễm đấy.” Lâu Nhiễm phu nhân dạy bảo nàng.

Nhàn Nguyệt lè lưỡi, không dám nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play