Lâu lão thái quân cân nhắc, ánh mắt lướt qua các cháu gái. Khanh Vân vẫn tốt, vốn điềm đạm trung hậu, dù hiểu rõ mọi chuyện vẫn chỉ hơi cúi đầu, là đứa trẻ thông minh hiếu thảo. Tham Tuyết thì hơi đáng ghét, giống hệt mẫu thân của nó, mười tuổi mà như tinh quái, mắt tóe lửa trừng Lâu tam phu nhân, chẳng biết lễ phép gì. Nhàn Nguyệt càng không ổn, dáng điệu yêu kiều, tâm tư quá nặng, tựa vào vẻ đẹp của mình, ánh mắt phóng đãng, nhìn Lâu tam phu nhân như cười như không, rõ ràng chẳng phải dạng dễ đối phó.

Bà vô tình chạm ánh mắt Lăng Sương, lập tức lạnh người.

Ánh mắt của đứa thứ ba Nhị phòng này, quá lạnh. Mặt cười, nhưng lại như đang xem kịch. Còn trẻ mà mang ánh mắt như vậy, không phải chuyện tốt. Thấy Lâu lão thái quân nhìn mình, Lăng Sương lập tức chỉnh lại biểu cảm, ngoan ngoãn mỉm cười.

Lâu lão thái quân chợt nhớ đến chuyện khác, không nhìn nàng nữa.

Con gái là khách quý trong nhà, chưa thể phân cao thấp, chỉ khi gả đi mới rõ vận mệnh. Phùng Uyển Hoa hôm nay tính sai rồi. Chỉ cần Khanh Vân, dù đứng giữa các tiểu thư ở kinh thành cũng là xuất sắc. Sau lễ hội Hoa Tín, chắc chắn nàng sẽ có một hôn sự tốt. Vì Khanh Vân, Lão thái quân nhất định không để Nhị phòng ở viện lạnh lẽo phía Nam.

“Không cần gấp, ta có cách rồi.” Lão Thái Quân mỉm cười nói: “Lão tam, viện Ngô Đồng không phải đã sửa xong rồi sao? Để ca ca với tẩu tẩu con ở đó, chẳng phải tốt sao?”

Ánh mắt Phùng Uyển Hoa khẽ biến, nhưng nhanh chóng nở nụ cười ngọt hơn: “Cũng được, nhưng viện Ngô Đồng chỉ có hai gian thượng phòng, bốn tôn tử sao ở được?”

“Để ca ca với tẩu tẩu của con dẫn theo tiểu muội ngủ ở đó, để Khanh Vân và ba đứa kia ở với ta. Đúng lúc ta vừa sửa hai gian thượng phòng trong ấm các, để ba tỷ muội bọn họ ở. Vừa ấm áp, vừa thân thiết.” Lâu lão thái quân cười nói: “Mai đã là Tiểu Hàn Yến, mở đầu lễ hội Nhị Thập Tứ. Đồ đạc chỗ ta đủ cả, mấy đứa không cần dọn dẹp gì, cứ ngủ sớm, mai còn đi dự tiệc.”

Lăng Sương quan sát Phùng Uyển Hoa, nhận thấy bà ta quả thật có bản lĩnh. Nét mặt không hề lộ ra chút căng thẳng nào, ngược lại còn lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

“Lão thái thái quả là cao tay, chỉ một lời đã hóa giải nút thắt này.” Phùng Uyển Hoa rạng rỡ, còn choàng vai Lâu nhị phu nhân, trêu chọc: “Con nói rồi mà, lão thái thái thiên vị nhị ca nhị tẩu, chẳng ai tin. Giờ thì sao? Chính viện để các cháu gái ở, viện Ngô Đồng mới sửa xong để nhị ca nhị tẩu ở, chúng con đúng là không được yêu thương rồi…”

Bà ta buông một câu đùa, lập tức khiến cả phòng bật cười, không khí trở nên hòa thuận, vui vẻ. Thế nhưng, Lăng Sương lại cảm thấy nụ cười của bà ta dường như ẩn chứa chút gì đó không tự nhiên, đầy miễn cưỡng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Quả nhiên, khi sắp xếp chỗ nghỉ đêm, các nha hoàn phụ việc rời đi, chỉ còn nha hoàn thân tín hầu hạ, Nhàn Nguyệt nói ngay: “Nghe nói viện Ngô Đồng vốn là nơi Tam nương sửa để đón tiếp khách quý từ nhà mẹ đẻ. Bà ta dồn bao tâm sức, bề ngoài nói để đón khách, nhưng thực ra lại thích cho người nhà tới ở, ngoài người nhà thân mẫu bà ta, còn ai hay kéo cả nhà đến ở đâu? Ca ca của bà ta thường nhậm chức xa, mấy chị dâu kéo tới Lâu phủ, mỗi lần ở cả nửa năm. Lão thái thái chắc khó chịu lâu rồi. Giờ thì hay rồi, bà ta sửa kỹ lưỡng xong, lại để phụ mẫu chúng ta ở trước. Lão thái thái còn thích đại tỷ như vậy, tối nay bà ta chắc tức đến mất ngủ.”

Ba tỷ muội tuổi gần nhau, lớn lên cùng nhau. Khanh Vân hiền dịu đoan trang, thường ngày là Nhàn Nguyệt và Lăng Sương cùng gây rối. Mười lăm tuổi rồi, nhưng Lăng Sương vẫn hay kinh ngạc vì Nhàn Nguyệt luôn nắm rõ nhiều tin tức.Khi nói những lời này, cả hai cô nương đang ngồi trước bàn trang điểm, cùng nhau tẩy trang. Từ trước tới nay, Nhàn Nguyệt luôn khéo léo trong việc trang điểm, vừa nói chuyện vừa để các nha hoàn giúp tháo gỡ trâm cài, vòng cổ, trang sức. Từng câu từ của nàng giống như chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, đã sống ở nhà chính của Lâu gia mười năm rồi vậy. Nói xong, mái tóc đen như mây của nàng cũng được buông xõa gọn gàng, thật sự rất xinh đẹp.

Lăng Sương bị nàng chọc cười.

“Tỷ biết những thứ này từ đâu?”

“Ta tự có nguồn tin mà.”

Nhàn Nguyệt nhìn vào gương, dùng tay chỉnh lại tóc mai, xem một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt có lớn lên không, đáng yêu như một nàng dâu nhỏ, còn đắc ý nói: “Sơn nhân ắt có diệu kế.”

Phản ứng của Lăng Sương là véo nhẹ vào mặt nàng: “Đừng nhìn nữa, đủ mịn rồi, véo ra nước luôn được đấy.”

“Ấy, đừng làm vậy, lát nữa lại đỏ lên. Ngày mai là hoa mai yến, là ngày quan trọng đấy.”

Nhàn Nguyệt lại nhìn vào gương, cẩn thận thoa kem lan hoa lên mặt, thoa xong, tay còn lại có chút kem, lại thấy Lăng Sương đang nằm trên giường đọc sách nên nàng còn muốn thoa cho Lăng Sương nữa nhưng Lăng Sương lại tránh đi, nói: “Còn làm loạn nữa là ta đánh tỷ đó.”

“Không biết tốt xấu.” Nhàn Nguyệt trêu nàng: “Không phải hai hôm nữa muội tới Trình gia mừng thọ à? Bây giờ không dưỡng da, đến lúc gặp được Trúc Trung Quân thì không kịp đâu. Nói thật, năm ngoái Trình thúc cũng thăng chức, đúng lúc ở cùng một nha môn với Phùng gia cữu gia. Ta nghe nói, hai tỷ muội Ngọc Châu và Bích Châu coi Trình Quân là một trong những mục tiêu đấy. Muội phải cẩn thận.”

“Hắn cũng đâu phải chó đâu mà bắt người đi theo kè kè, lại còn phải cẩn thận?” Lăng Sương chỉ lạnh nhạt nói: “Đừng náo nữa, tối nay ta phải đọc xong cuốn sách này. Tỷ ngủ sớm đi, mai còn phải dự tiệc nữa.”

“Muội cũng ngủ sớm đi, đừng làm hỏng mắt, đến lúc gặp Trúc Trung Quân…”

Lăng Sương thấy nàng mãi không chịu an phận, cứ trêu chọc mãi nên đành bỏ sách xuống, giữ chặt nàng lại rồi cù lét. Tuy miệng lưỡi Nhàn Nguyệt sắc bén không ai sánh bằng nhưng thực ra sức lực của nàng yếu, thân thể còn không bằng cả Khanh Vân chậm chạp. Là do lúc sinh Nhàn Nguyệt, Lâu nhị phu nhân bị trong lão trạch này, chịu nhiều áp lực dẫn tới động thai khiến sinh non. Hơn nữa, nàng lại vất vả đi theo phụ mẫu từ khi còn trong tã lót nên để lại di chứng, thường xuyên đau ốm, cứ động tay là không quá ba cái đã cầu xin tha.

Lăng Sương cù lét đến khi nàng cầu xin tha mới thôi. Tuy Nhàn Nguyệt nói nhiều nhưng thực ra cũng đã mệt cả ngày, nằm xuống là ngủ ngay, Lăng Sương cũng cho nha hoàn đi ngủ, tự mình đọc hết nửa cuốn sách rồi cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Ai ngờ vừa mới ngủ không lâu Khanh Vân đã đến, rõ ràng là tranh thủ lúc nửa đêm kiểm tra tình hình của Lăng Sương và Nhàn Nguyệt.

Quả nhiên, Khanh Vân trước tiên là chỉnh lại chăn cho họ rồi lấy ra một cái túi nhỏ đặt bên gối của Nhàn Nguyệt, ngửi thấy có mùi chua, chắc là mận thuốc ăn vào mùa đông.

Cơ thể Nhàn Nguyệt yếu ớt, mùa xuân dễ bị ho, nhìn thái độ của tam phòng hôm nay, sớm muộn gì bọn họ cũng truyền tin Nhàn Nguyệt ốm yếu ra khắp kinh thành, tránh nàng cản đường nữ nhi của bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play